- Rốt cuộc hắn là thứ gì mà có thể che giấu thân phận tốt đến như vậy? Hai nạn nhân bị sát hại chỉ cách có bốn mươi lăm phút mà cũng không thể phát hiện ra dấu vết- X nhíu mày bực bội, hai tay chống cằm, mặt nghiêm túc đến đáng sợ.
- Emily à, mấy hôm nay em có điều tra được gì không?- Y ngước lên nhìn cô.
- Dạ...không ạ- cô nhanh nhẹn từ chối, rồi lại vô thức nhìn vào xấp ảnh, tuy chưa muốn vạch trần nhưng không thể để hắn hoành hành được, cô biết làm sao để ngăn hắn bây giờ? "Jack cũng đã thừa nhận là đã có điều tồi tệ xảy ra trong quá khứ vào sáng nay, nhưng anh ấy lại không muốn kể, haizzzzz tôi biết nói thế nào để anh có thể hiểu là mình có hai nhân cách đây?". Cô siết chặt xấp ảnh trong tay, đôi mắt tuy là nhìn chăm chăm nhưng hồn vía đã bay về phương nào.
.........
- Mừng anh về- cô đang dọn dẹp những thứ linh tinh trên bàn kính nhỏ ngoài phòng khách, thấy anh mở cửa bước vào liền lịch sự đứng lên chào.
- Ừm- anh gật đầu mỉm cười- cô ngồi đi, tôi muốn nói chút chuyện- anh giơ tay mời.
Cô ngơ ngác ngồi xuống, chưa bao giờ thấy anh nghiêm túc như vậy, mà giữa cô và anh thì có gì để nói chứ?
- Lúc sáng tôi thấy cô lạ lắm, có điều gì muốn nói với tôi sao?- anh nghiêng đầu nhìn cô.
- À không....không hẳn- cô xua tay, nhưng giọng nói lại nhỏ dần như đang thừa nhận lời anh nói.
- Không sao, cô cứ nói đi- anh ôn nhu mỉm cười.
- Ừm.....cái này hơi khó tin với anh nhưng mà....Jack này, anh có hai nhân cách đấy- cô khó khăn trả lời, đôi mắt khẽ ngước lên nhìn anh.
- Hửm?- anh nhướng mày, đúng thật là khó hiểu nhỉ?
Rồi cô kể cho anh nghe tất cả sự việc đã xảy ra, kể rằng hắn đã lợi dụng thể xác anh để làm điều xấu, kể rằng cô là cảnh sát đang trong quá trình điều tra. Anh nghe đến dãn đồng tử vì sốc, có phải đây chính là lí do mà anh hay quên những việc đã xảy ra vào đêm hôm qua? Là lí do mà mỗi buổi sáng anh thức dậy với tâm trạng mệt mỏi vì thức đến tận khuya? Anh rất không muốn tin vào những gì cô nói, nhưng tấm thẻ chứng minh cô là cảnh sát khiến anh không thể làm ngơ. Anh chính là có hai nhân cách.
Thẫn người ra một lúc, anh đã lấy lại được tinh thần, loạng choạng đứng dậy đi lên phòng:
- À ừm....cám ơn cô.....tôi phải lên phòng đây....
- Cẩn thận ngã, để tôi dìu anh- cô nhanh chóng đỡ anh lại.
- Không...không cần đâu....cô nên tránh xa một chút- anh ngăn cô lại, đồng thời đẩy nhẹ ra.
Cô hiểu, sự thật này rất khó chấp nhận, nhưng tại sao anh lại muốn tránh xa cô? Là vì nghĩ cô bị tâm thần? Hay vì không muốn làm tổn thương cô khi hắn xuất hiện?
Từ khi anh biết chuyện, thời gian hắn xuất hiện không còn đều đặn như trước, vài tuần trước thì rất muộn, chậm đến từ hai đến ba tiếng, nhưng một tuần trở lại đây lại rất sớm, có lúc cô về tới đã thấy hắn ngồi trên sô pha ăn vặt, xem ti vi. Cô đã phải rất cố gắng lảng tránh câu hỏi của hắn bằng cách trả lời là đi siêu thị mua đồ ăn cho bữa tối. Nhưng đến hôm nay, con thỏ trắng tội nghiệp đã lòi đuôi rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Bông hoa nhỏ giữa chiến trường đổ nát
FanfictionĐây là nơi sìn một nửa Hardship của Emily nhé, một nửa là vì có nam thôi, không có nữ, nếu không phải OTP của các bạn thì hãy lướt qua nha ^^ Thuyền khác ngoài khơi mình lịch sự không đụng chạm đến, bạn lái thuyền vào cảng mình đừng hỏi sao bị đục n...