Truyện dài tập (71)

220 15 2
                                    

WuchangxEmily
(Chương 6)
Lydia Jones

Vâng! Vì một pha chơi ngu mà mình đã lỡ xoá mất chương này, đã làm phiền các bạn đọc truyện rồi, mình xin lỗi, mình chỉ nhớ được nội dung thôi nên có thể câu từ sẽ thay đổi nhiều so với bản gốc, đọc xong các bạn trở lại (18) và tiếp tục đọc bình thường nha, mong mọi người thông cảm nha^^

      -Hahaha...

      Diệp Giai Kỳ ngồi một cách không thể thoải mái hơn trên sopha, đôi chân thon dài duỗi thẳng ra, lắc qua lắc lại, chiếc gối nhỏ trong lòng làm điểm tựa để hai tay cầm đĩa bánh khoai tây chiên đặt lên, vừa ăn vừa cười đến không thấy mắt vì kênh hài trên ti vi.

      - Con gái con đứa, ngồi thế xem được à? Lo học phụ ba tiếp quản công ty đi chứ, chơi mãi sao được- Diệp tổng vừa thắt cà vạt vừa nhìn cô.

      - Vâng vâng- mắt vẫn dán vào màn hình, cô trả lời bâng quơ.
     
      Bỗng điện thoại trong túi quần reo lên, Diệp tổng lấy ra xem là ai gọi, vừa nhìn thấy dòng chữ Tạ tổng trên đó, liền vui vẻ bắt máy ngay:

      - Alo, ông bạn của tôi.

      - À, Diệp tổng này, tôi muốn bàn về chuyện của hai đứa nhỏ.

      - Được chứ- ông gật đầu cười.

      - Chả là thằng con tôi nó có người thương rồi mà giờ mới chịu nói, ông với cháu thông cảm nha, chúc cháu sớm có nửa kia nhé- nói rồi Tạ tổng liền cúp máy.

      - Ơ? Khoan đã Tạ tổng, Tạ tổng...?

      Diệp tổng trố mắt nhìn cuộc gọi đã kết thúc mà không hiểu gì, Diệp Giai Kỳ thấy sắc mặt ông không tốt liền nhíu mày hỏi:

      - Sao thế ba?

      - Tạ tổng nói con trai ổng thương người khác rồi.

      - Cái gì vậy? Chẳng phải đã giao ước...?- cô bực mình đứng dậy- ba à mau gọi lại đi, con thật sự yêu ảnh- cô chạy đến lay người ông.

      Đang vội mà còn gặp chuyện không đâu khiến Diệp tổng rất bực mình, ông hất vai ý bảo cô hãy bỏ ra và đi một mạch ra cửa để mang giày, vừa đi ông vừa nói:

      - Thôi mệt quá, chuyện ai người đó lo đi, ba còn cả đống việc.

      - Ba à, ba...- cô lớn tiếng gọi với theo, nhưng Diệp tổng không thèm nghe nữa. Sau khi cánh cửa đóng lại, cô như muốn phát điên, vừa la hét vừa vò đầu bứt tóc khiến nó rối bời, rồi đi đến sopha ném hết những chiếc gối khắp nơi ra sàn, được một lúc thì cô cũng cảm thấy mệt, ngồi phịch xuống, thở hồng hộc liếc nhìn ra cửa, cứ như người cô rất ghét đang đứng ở đó.

      Diệp Giai Kỳ cố trấn tĩnh bản thân, cô đảo mắt một cái, như nghĩ ra được điều gì đó, liền vội chạy lên phòng làm việc của Diệp tổng, ngó nghiêng xung quanh chắc chắn không có ai cô mới mở cửa bước vào. Cô giở từng quyển sách dày cộp lên tìm kiếm, nhìn thấy quyển danh bạ thì nhanh chóng lấy ra, lật từng trang, ngón tay thon dài dò từng dòng số điện thoại, cho đến khi thấy dãy số đã bị tuỳ tiện gạch đi thì dừng lại, tay bấm gọi ngay cho người đó.

Bông hoa nhỏ giữa chiến trường đổ nátNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ