LuchinoxEmily (ngoại truyện 1) (43)

422 34 6
                                    

vAnh1901! Hàng của bạn đây!!!

Kể từ khi biết tin quỷ bò sát đã rơi xuống vực thẳm, người dân đã đinh ninh rằng nó đã chết và quay trở về với cuộc sống ban đầu, họ yên tâm về việc đi lại trên núi hơn, các nghề săn bắn, đốn củi cũng như cắm trại đã được phép hoạt động.

Emily Dyer giờ đây đã thực hiện được ước mơ của chính cô, đó là trở thành một bác sĩ giỏi, chỉ vỏn vẹn trong vòng năm năm ngắn ngủi mà cô đã cứu giúp được rất nhiều bệnh nhân ở trong thị trấn nhờ tài năng và kiến thức của mình. Không may sau đó mẹ cô đã mắc bệnh, duy nhất một loại thuốc mới có thể chữa được căn bệnh này nhưng nó chỉ mọc ở phía bên kia sườn núi- một nơi rất nguy hiểm, đã có rất nhiều người một đi không trở lại nên người dân ở đây không ai dám đặt chân đến đó nữa.

- Đừng đi Emily, sinh lão bệnh tử là điều đương nhiên mà một con người phải trải qua, mẹ không muốn con vì mẹ mà gặp nguy hiểm- bà yếu ớt nắm lấy tay cô, cầu xin.

- Mẹ à sẽ không sao đâu, thuốc đó mọc gần sườn núi lắm, hái được con về ngay, mẹ chờ con một ngày thôi, mẹ nhé- cô nhẹ nhàng gỡ tay bà ra rồi đặt lên giường, dịu dàng an ủi.

Rồi cô nhanh chóng thu xếp lên núi, trước khi đi không quên xoay lại mỉm cười tạm biệt bà, còn bà chỉ biết lo lắng mà dõi theo bóng hình đang dần khuất đi, không biết cô sẽ ổn không.

Cô lên núi, nơi này đã nhộn nhịp hẳn, đi tới đâu là thấy người đến đó, không còn hoang vu, vắng vẻ như hồi xưa nữa. Đi ngang ngôi nhà hoang, cô bất giác dừng lại mà nhìn vào trong, hình ảnh một cô bé gái mang thật nhiều thức ăn đến cho một cậu bé biến dị vào mỗi buổi sớm lại xuất hiện trong đầu cô, phải rồi, điều đó đã xảy ra gần chục năm chứ ít ỏi gì, cô tự hỏi liệu bây giờ anh ấy sống có tốt không? Đến được đỉnh cũng là lúc quá trưa, cô ngồi xuống nghỉ chân, ăn vội ổ bánh mì mang theo để tiếp tục cuộc hành trình, đây là nơi cô và anh chia tay nhỉ? Hoài niệm ghê.

Đã khỏe lại một chút, cô bắt đầu xuống núi, tuy không quá dốc nhưng cũng đủ nguy hiểm với một cô gái chân yếu tay mềm như cô, nhất định là phải cẩn thận, sẩy chân ngã xuống thì chỉ có tan xương nát thịt. Trên đường đi tất nhiên là không dễ dàng, bề mặt thì lởm chởm lại hay sạt lỡ, có biết bao nhiêu pha vì nó mà cô như muốn rớt tim ra ngoài, tay chân cô không chỗ nào là không trầy xướt, rỉ máu đến lấm lem quần áo, nhưng vì mẹ, mấy vết thương nhỏ này có là gì. Khi đến mặt đất thì mặt trời cũng đã lặn, muộn hơn so với cô dự kiến, cô định xuống đến đây lúc chiều để còn một chút ánh sáng mà tìm nơi trú ẩn, giờ tối thế này biết đi đâu đây? Rừng không phải là nơi để đùa giỡn, nếu đi bậy chắc chắn sẽ bị lạc.

Đang loay hoay giữa chốn tối mịt, cô bắt đầu nghe thấy những tiếng loạt soạt bên trong bụi cỏ, ngày một nhiều hơn, cô sợ hãi đứng chôn chân tại chỗ, nó là thứ gì vậy chứ? Khi những đôi mắt sáng dần xuất hiện cô như bật khóc, thôi chết cô rồi, là sói, một đàn sói, chúng dần bước ra, cô run rẩy lùi lại, miệng lẩm bẩm:

- Đ....Đừng mà....ch...chó...ngoan.

Cô lùi đến khi lưng chạm vào vách đá cao, thì nhận ra rằng đã hết đường thoát, thôi xong rồi, chẳng lẽ cô phải bỏ mạng ở đây sao? Còn mẹ cô thì sao? Ai sẽ lo cho bà thay cô suốt quãng đời còn lại? Mới nghĩ đến đó, mặt cô đã lấm lem vì nước mắt, chúng nhân cơ hội cô hết đường chạy mà lao tới, cô chỉ biết hét lên trong tuyệt vọng:

Bông hoa nhỏ giữa chiến trường đổ nátNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ