Chương 44 : Khiêu Khích

150 21 11
                                    

Văn Kiên kéo tay anh xuống, cười đến ngu ngốc. "Trọng, Đình Trọng, cậu, cậu muốn yêu tôi có phải không, cậu yêu tôi có phải không, có phải tôi hay không honey, tôi sắp hạnh phúc chết mất."

Đình Trọng liếc hắn xem thường, "Cậu tưởng cậu còn mười tám à, diễn phim thần tượng cái gì."

Văn Kiên bất mãn bĩu môi: "Trọng Ỉn, cậu tuyệt đối là cao thủ phá hư không khí. Tôi vui muốn chết, chẳng lẽ không cho tôi phát tiết một chút."

Đình Trọng dùng ánh mắt nhìn người không bình thường nhìn hắn, "Nhanh cút đi, có lời gì ngày mai nói!"

Văn Kiên ôm người không tha, ở ven đường khuya không người lảo đảo nhảy lên, "Chậm chút."

"Đình Trọng, sau này, tất cả mọi chuyện tôi đều nghe cậu, cậu bảo tôi đi hướng Đông thì tôi đi hướng Đông. Sau này, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cậu. Tuyệt đối sẽ không ham chơi nữa, nghiêm túc làm việc, tiền lương sẽ đem hết cho cậu, cam đoan đánh không đánh lại mắng không mắng trả."

Đến giờ này ngoài đường cả một cái bóng quỷ cũng không có, Đình Trọng cũng không ngăn cản hắn, điên cùng hắn, phụ họa gật gật đầu, "Tốt, tốt, tốt, nói xong chưa, nhanh bắt xe đi về, ngày mai còn đi làm, ngoan, ngoan, đi làm thật chăm chỉ, sau này còn nhờ cậu nuôi tôi đấy!"

"Ừm, tôi muốn nuôi Ỉn nhà tôi, cả đời, cả đời." Văn Kiên hoan hô vang dội.

Đình Trọng nở nụ cười, có một loại thư thái lâu rồi không thấy chạy dọc thân thể.

Văn Kiên rất vui vẻ, hắn mãi mãi giống như một đứa nhỏ không lớn, hỉ nộ ái ố viết hết lên mặt.

Đình Trọng bị hắn lây nhiễm, cũng cười với hắn một hồi lâu.

Văn Kiên trừng mắt nhìn, liền há miệng để lộ một hàm răng trắng nõn chỉnh tề.

Hắn nói, "Ỉn, có thể hay không, hôn một chút?"

Mặt Đình Trọng dại ra.

Văn Kiên dùng ngón cái và ngón trỏ chụm lại thành một khoảng thật nhỏ, "Chỉ một chút, một chút thôi, tuyệt đối chỉ là một chút."

Đình Trọng bị hắn đùa nở nụ cười, nghĩ nghĩ, anh thoáng ngẩng đầu, nhắm mắt lại.

Văn Kiên cao hơn anh một chút, nhưng chỉ một chút như vậy cũng đủ đả kích tự tôn nam tính của anh, anh và Văn Kiên hôn môi nhất định phải hơi ngẩng đầu. Bất mãn dừng lại ở một giây đôi môi mềm mại hạ xuống, Văn Kiên hôn rất nhẹ, rất dịu dàng, xua tan buồn bực trong lòng Đình Trọng.

Anh ngửi thấy mùi rượu trên người Văn Kiên, lại không cảm thấy quá khó chịu, tay chạm vào khuôn mặt anh của Văn Kiên hơi phát run.

Anh cảm giác được Văn Kiên rất cẩn thận, giống như sợ cái hôn tốt đẹp này bị phá hỏng, bị ghét bỏ.

Cho nên không dám hôn quá sâu, chỉ tiếp xúc nhợt nhạt.

Đình Trọng lại cảm thấy nhiều năm như vậy đây là cái hôn lãng mạn nhất của mình.

Nếu đây là phim thần tượng, lúc này chắc sẽ có âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, cảnh vật xung quanh có lẽ cũng đều xoay tròn xung quanh hai người bọn họ.

Hứa Người Bình An [CV]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ