Chương 99 : Vụt Mất

122 19 7
                                    

Đình Trọng nhìn chằm chằm người trước mắt, đây là Tiến Dũng mà anh yêu ba năm, là người yêu mấy tháng trước còn cùng anh chung chăn gối tâm tình. Đình Trọng nghĩ không ra, bọn họ làm sao lại đi đến một bước này.

"Tiến Dũng, cậu thật sự muốn như vậy?"

Gân xanh trên trán Tiến Dũng lộ ra, nghiến răng nghiến lợi nói, "Em tốt nhất đừng ép anh."

Một câu của Tiến Dũng dễ dàng chặt đứt sợi tơ cuối cùng nối giữa hai người bọn họ.

Khuôn mặt người đàn ông trước mặt ngày càng mơ hồ, xót xa trong lòng tràn ngập đầu óc, hốc mắt Đình Trọng cũng đỏ theo.

Nhiều năm như vậy, trải qua nhiều chuyện như vậy, có rất nhiều điều anh đã nghĩ thoáng rất nhiều. Nhưng một khắc này, anh vẫn nhịn không được...

Ánh mắt vẫn chấp nhất nhìn chằm chằm người đàn ông anh yêu sâu sắc, mặt mày như họa, thần thái sáng láng, bao nhiêu lần anh đã vuốt ve khuôn mặt này, bao nhiêu lần ôm hôn, bao nhiêu lần khát khao tưởng tượng về tương lai của bọn họ.

Bây giờ, tất cả đều kết thúc.

Anh chậm rãi mở miệng, âm thanh trầm thấp mà yếu ớt, anh nhìn vào ánh mắt người đàn ông đó, muốn tìm từ nơi đó một tia chân tình, "Dũng, cậu nói cậu yêu tôi, nhưng không muốn come out với người nhà, cùng tôi quang minh chính đại ở với nhau, cậu nói cậu yêu tôi, lại chỉ muốn đem tôi giấu ở một góc không nhận ra người, cả đời chỉ làm đồ chơi của cậu," một giọt lệ rơi ra khỏi hốc mắt, trọng lượng không thể thừa nhận nổi nện vào trong lòng hai người, "Cậu nói cậu yêu tôi, cậu hủy sự nghiệp của Văn Kiên, kế tiếp là Duy Mạnh, sau đó thì sao? Là cha mẹ tôi, là chú Câm và chú Trương, là bọn Văn Thanh Hải Quế. Cậu sẽ không làm sao? Cậu sẽ, cậu đã quen dùng phương thức này, tương lai sẽ luôn có lý do để cậu làm như vậy. Cậu nói cậu yêu tôi, lại chỉ muốn dùng quyền lực của mình đem tất cả người bên cạnh tôi thanh trừng. Cuối cùng, cuối cùng sẽ đem tôi nhốt lại như chim trong lồng. Tiến Dũng, cậu nói cậu yêu tôi, đây là tình yêu của cậu sao?" Lại một hàng lệ rớt xuống, càng lúc càng nhiều thương tâm đốt trái tim thành một lỗ thủng trống hoác. "Tôi còn biết làm sao để cậu tin tưởng tôi, làm sao để tìm cậu trở về. Dũng, cậu bảo tôi trốn sau lưng cậu cả đời, nhìn cậu cưới vợ, sinh con, cái gì cũng đừng làm, cái gì cũng đừng nói, Trần Đình Trọng như vậy còn là Trần Đình Trọng cậu yêu sao? Tôi làm không được. Bùi Tiến Dũng, đến lượt tôi yêu cầu cậu, cầu cậu vì tôi mà come out, cầu một lời giải thích, một chút tôn trọng, cậu có thể nguyện ý làm vì tôi sao?"

Tiến Dũng không nói được một lời nhìn nước mắt của người trước mặt, từng giọt như mang theo chất độc, rót vào tim gã.

"Cậu không làm được, cậu không làm được. Dũng, chúng ta từng yêu nhau, tuy rằng kết cục không lý tưởng, nhưng... Cứ như vậy đi, cứ như vậy chấm dứt không được sao? Tôi không ép cậu. Dũng, cho tới bây giờ tôi cũng chưa bao giờ muốn ép cậu lựa chọn, chỉ hi vọng cậu có thể buông tha tôi. Tôi từng yêu cậu, chẳng lẽ, là sai lầm sao? Dũng..."

DŨNG

Đình Trọng chưa từng ở trước mặt Tiến Dũng rơi lệ, anh luôn quay lưng, đem yếu ớt giấu ở nơi gã không nhìn thấy, nhưng hôm nay...Nước mắt không thể khống chế, anh giống như một người hèn mọn muốn dùng nước mắt buộc lại trái tim một người, tìm về chút lương tâm cuối cùng của người nọ.

Hứa Người Bình An [CV]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ