Chap 11. Suýt nữa thì...

2.6K 160 12
                                    

Chỉ hơn một canh giờ trôi qua, đôi chân của thằng Long đã mỏi nhừ. Hắn hạ người thấp xuống để đổi tư thế nhưng nơi đầu gối đã tê tái như bị đóng băng. Vẻ mặt như mất đi sinh khí, nhìn bần thần vô cùng. Dù gì hắn ta cũng là công tử ăn không ngồi rồi, bây giờ lại nhận hình phạt như vậy đã là quá sức chịu đựng của hắn.

Đám gia nhân phía trong nhìn thấy cũng tội nghiệp hắn nhưng chẳng ai dám đem nước hay đồ ăn gì lại. Họ có lòng thương cảm cho cậu hai nhưng lại bị hắn lườm.

"Cút! Nhìn tao cái gì". Hắn hét với đám gia nhân.

Lòng tự trọng của thằng Long bị xúc phạm nên hắn nổi giận với những ai nhìn hắn. 

Nghe thế đám gia nhân tản ra. Người ta có lòng thương cảm mà cậu hai lại xua đuổi. Bọn họ kéo vai nhau rời khỏi, còn nói với nhau: "Kệ đi"

Đám gia nhân đi khỏi hắn lại cảm thấy có chút tiếc nuối. Ngay lúc này hắn rất cần một ngụm nước mà chỉ có họ mới có thể đem lại. Nhưng vì cái tôi quá lớn nên không thể mở lời cầu xin mà đuổi bọn họ đi. Hắn cúi mặt xuống đất tràn đầy nỗi thất vọng.

Bỗng nhiên Gia Long bắt gặp đôi ruốc quen thuộc, liền nhận ra đây là của ông bá hộ. Hắn ngẩng đầu lên như bắt được tia hy vọng, ngỡ rằng ông bá hộ sẽ tha lỗi cho hắn nên liền cầu xin tía mình: “Tía tha cho con, con biết lỗi rồi”

“Tao ra đây không phải để tha cho mày”. Lời nói ông lạnh lẽo như xô nước lạnh tạt vào mặt hắn.

Nói rồi ông kêu người đem cho hắn một chén nước, ít ra ông vẫn còn động lòng thương cảm với đứa con này.

Gia Long đưa tay nhận chén nước như bắt được mùa. Hắn không chần chừ mà đưa hết vào trong miệng, chỉ sợ không đủ nước để mà uống. Những giọt nước tràn ra từ khoé miệng rồi rơi lả chả xuống vạt áo. Dù gì Gia Long cũng là con ông nên nhìn hắn như vậy lòng ông cũng đau không kém.

Xong chuyện ông bá hộ lại trở vào để lại thằng Long một mình ăn năn hối lỗi kèm theo vài lời cảm ơn vì đã cho hắn nước.

Trưa nay con Hạnh lại tiếp tục nhiệm vụ nấu thuốc cho cô út. Nó cũng không quên kéo Thái Anh tám chuyện. Mà Thái Anh thì bận chuyện nên không thể nói với nó.

“Tôi phải vào thoa thuốc cho cô út”. Nàng nói.

“Ủa từ lúc nào mà cô lại…lại gần gũi với cô út như vậy?”. Con Hạnh tỏ ra bất ngờ.

“Đâu có, tôi chợt nhớ ra thôi. Một mình cô út sẽ không thoa thuốc hết được đâu”

Nói rồi Thái Anh bỏ đi để lại con Hạnh ngơ ngác. Từ lúc nào mà vị trí chăm sóc cô út của nó lại biến thành của Thái Anh rồi. Nhưng nếu Thái Anh thật sự là người mà cô út để ý thì nó sẵn sàng nhường lại.

Chỉ mong trong lòng hai người họ có nhau.

Càng nghĩ lại thì càng thấy nó suy nghĩ đúng. Cái lần hôm trước cô út xách cái tay nải to hơn bình thường rõ ràng là đựng xoài ở trong đó. Kết quả là hôm nọ Thái Anh có mời nó ăn xoài nữa mà nhưng lại không nói là cô út mua mà nói mình mua. Không nghĩ thì nó cũng biết nàng ấy nói dối, Thái Anh sẽ không mua xoài chín đâu, rõ ràng là xoài để lâu nên nó tự chín.

[LiChaeng] Câu Hẹn Câu ThềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ