Chap 20. Lồng đèn Trung thu

2K 144 21
                                    

Kể từ khi được Lệ Sa tặng chiếc kẹp đó, Thái Anh luôn cài nó trên tóc mình. Vẻ mặt của nàng lúc nào cũng rạng rỡ làm người ta tưởng nàng đang có tình yêu. 

Và tất nhiên một điểm nổi bật như vậy sẽ không thoát khỏi tầm mắt của mọi người. Nhưng bọn họ chỉ nghĩ nàng tự mua chứ không nghĩ cô út tặng nàng. Dù sao thì họ cũng không quan tâm lắm.

Chỉ riêng con Hạnh là tò mò về chiếc kẹp đó nên mới hỏi nàng: "Kẹp ở đâu đẹp vậy?"

"Cô út tặng tôi đó". Nàng kê sát tai con Hạnh thì thầm.

Nó nghe xong trợn mắt há mồm ngạc nhiên rồi còn lấy tay che miệng.

"A trời ơi, lộ quá rồi mà không chịu thừa nhận"

"Cô nói lộ cái gì?". Thái Anh không hiểu lời nó nói nên hỏi lại.

"Thì là...à không có gì". Hạnh bắt lấy vai nàng đẩy đi xem như không có chuyện gì.

Sắp đến Trung thu nên mọi người trong nhà cũng tất bật. Mọi năm họ đều làm vài bánh  để ông bá hộ tiếp khách. Nếu còn dư ông sẽ phát cho lũ trẻ ở trong làng xem như quà Trung thu. 

Trong nhà đám gia nhân đều bận rộn chỉ có cô út là rãnh tay không có gì làm. Mà ngày thường cô cũng hay lẽo đẽo theo sát Thái Anh. Nàng ở đâu liền thấy cô ở đó. Đến nỗi những người nhìn thấy đều ganh tỵ với Thái Anh vì được kết thân với cô út.

Lệ Sa thấy nàng đang nặn bánh, cô cũng nhào vào nặn chung. Cô không quên nở nụ cười dịu dàng với nàng.

"Chuyện này của người làm mà, cô út đừng làm, bẩn tay cô". Nàng nhìn đôi bàn tay từ lúc nào đã hòa vào đống bột dưới kia.

"Có sao đâu. Thái Anh sợ tôi bẩn tay, vậy tay của Thái Anh thì sao". Cô cầm cổ tay của nàng lên rồi nhìn từng vết bột bám vào trên đó.

Bàn tay xinh đẹp mà Lệ Sa yêu nhất, cô mong một ngày mình có thể cho Thái Anh một danh phận để nàng không phải làm việc cực khổ nữa. Cô muốn đưa bàn tay ấy lên trước môi mình mà hôn hôn cho thõa nỗi say mê trong lòng. Nhưng hiện tại đây là điều bất khả thi chỉ có thể xảy ra trong trí tưởng tượng.

Thái Anh rút tay khỏi cái cầm tay đó rồi nói: "Nếu cô út muốn làm bánh thì tôi cũng không thể ngăn cản" 

Suốt nguyên buổi nàng dạy cho cô út cách làm bột sao cho đều. Nàng thì hăng say dạy còn cô út có làm được không lại là chuyện khác. Lệ Sa không ngờ chuyện làm bánh lại khó đến vậy. 

Được một lúc, cô bắt đầu cảm thấy chán nản và bỏ cuộc. Sau đó cô quay sang việc chọc ghẹo nàng. Cô quẹt một ít bột lên ngón trỏ xong trét vào mặt của nàng rồi cười phá lên.

Thái Anh giật mình biểu môi với cô, dáng vẻ này của nàng trông đáng yêu cực. Nàng cũng bắt chước cô, quẹt một miếng bột rồi trét lại vào má của cô út. Không biết Thái Anh lấy động lực ở đâu mà to gan đến vậy. 

Mà Lệ Sa cũng bất ngờ trước hành động của nàng, không ngờ nàng cũng biết trêu đùa lại.

"Á à...hôm nay Thái Anh to gan, dám vô lễ với tôi à". Cô giả vờ nghiêm túc.

[LiChaeng] Câu Hẹn Câu ThềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ