"Chị ở phòng này tạm, có lẽ nó sẽ không thoải mái như nhà chị". Lệ Sa nhẹ giọng bảo.
"Đâu có, tui sao cũng được hết á". Chị cười với cô rồi nhìn quanh căn phòng.
Nghe Trân Ni nói vậy, Lệ Sa cũng hài lòng. Cô đợi chị cất đồ rồi dẫn chị đi tham quan nhà mình.
Nhà của Lệ Sa cũng rộng rãi và sang trọng nhưng sao có thể bì được với nhà của quan tri phủ. Mà chị cũng không hứng thú gì với việc này, chị chỉ muốn ở cùng Lệ Sa nên mới về đây. Cô dẫn chị đến đâu thì chị cũng khen vài câu cho có lệ.
"Tí nữa xong dẫn tui ra đồn cao su của nhà mấy người nha". Chị ra đề nghị.
"Được thôi, cũng lâu rồi tôi chưa ra đó"
Nói đúng hơn là cô cũng không hứng thú ra đó làm gì. Trước kia là như thế vì cô không quan tâm đến gia sản nhà này mấy nhưng bây giờ có lẽ cô phải nghĩ lại. Chính mẹ con Gia Long đã ép cô phải tranh giành với bọn họ.
Chẳng mấy chốc họ đã đến nhà sau. Lệ Sa có chút ngập ngừng vì cô sợ sẽ phải chạm mặt với Thái Anh. Nhưng nhờ cái nhắc nhở của chị nên cô cũng mặc kệ mà bước về phía trước.
Quả nhiên khi vừa bước vào nhà sau, cô liền chạm mặt nàng. Trong lòng có chút bối rối nhưng phải giả vờ trưng gương mặt bình tĩnh nhất có thể. Cô nhìn nàng vài giây rồi quay mặt sang chỗ khác. Mà nàng cũng nhìn cô rồi nhìn sang người bên cạnh cô nhưng rất nhanh đã cúi mặt xuống. Lệ Sa thấy khá căng thẳng và ngượng ngùng nên đã nắm cổ tay Trân Ni kéo đi.
Đến khi bóng lưng hai người nọ khuất dần, nàng mới dám ngước mặt lên. Trái tim lại nhói lên cơn đau cũ, từng hồi.
"Sao kéo tui đi lẹ vậy?". Trân Ni có chút khó hiểu hỏi.
"Xem nhiêu đó đủ rồi!". Giọng của Lệ Sa có chút khó chịu, gương mặt cũng không mấy tốt hơn là bao.
"Ủa rồi tự nhiên quạu. Tui có làm gì mấy người đâu". Được Lệ Sa nắm cổ tay, Trân Ni chưa vui sướng được bao lâu mà bây giờ lại phải chứng kiến gương mặt hầm hầm kia.
"Xin lỗi chị, tôi có hơi khó chịu. Chị ngồi đây đi, tôi kêu người lấy xe rồi ra đồn". Cô nói xong rồi nhanh chóng bỏ đi.
Đợi Lệ Sa đi, Trân Ni nhanh chóng quay trở về nhà sau. Lúc nãy chị thấy ánh mắt Lệ Sa nhìn một cô người làm rất lạ, nó rất bất thường. Và sau đó cô cũng bỗng nhiên khó chịu từ lời nói đến vẻ mặt nên càng làm chị chú ý hơn.
Trân Ni đi vào hỏi bừa một người tên của nàng rồi mới lại tiếp cận nàng.
"Thái Anh?". Chị bất chợt gọi.
"Kim tiểu thư gọi tôi?". Nàng giật mình khi nhìn gương mặt trước mắt. Trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Cô ấy biết tên mình sao?
Chị đứng hình một lúc không biết nói gì. Chủ yếu chị muốn nhìn mặt người kia rõ hơn. Người kia cũng quá đỗi xinh đẹp, gương mặt hài hòa mang một chút nét đẹp khác lạ so với phụ nữ Việt Nam.
Người ngoại quốc sao?
"À ừm, tôi muốn nhờ cô ra chợ mua giúp tôi một ít trầm hương". Chị tỏ ra bình tĩnh để biện hộ lí do.

BẠN ĐANG ĐỌC
[LiChaeng] Câu Hẹn Câu Thề
ФанфикTruyện viết theo lối thời phong kiến Việt Nam, có các yếu tố phi lịch sử. Quan hệ chủ-tớ. Lệ Sa x Thái Anh gặp nàng mười tám xuân xanh tôi đem chôn giấu họa tranh về nàng vượt qua biển bạc rừng vàng một lần thề hẹn chẳng màng kiếp sau.