"Thiệt tình con bé này đi đâu rồi". Giọng Trân Ni lầm bầm trong miệng, có vẻ như chị đang kiếm Lệ Sa.
Sáng sớm Lệ Sa đã ra khỏi nhà đến gần chiều vẫn không thấy trở về nên chị có hơi lo lắng. Trân Ni đi quanh nhà vẫn không tìm được cô nên bắt đầu sốt ruột.
"Chắc nó lại đi tìm cô ấy nữa rồi, tìm không được sẽ lại về cho coi". Trí Tú từ phía sau bước đến trả lời.
"Tôi sợ nó lại nghĩ quẩn...". Chị ngập ngừng. Nét mặt như thể khẩn cầu Trí Tú đi tìm cô cùng chị.
"Vậy chúng ta đi tìm nó"
Nhận được cái gật đầu của Trân Ni, Trí Tú liền đi theo sau. Chị nhìn bóng lưng của Trân Ni mà lòng có chút đau. Người ấy cho chị cơ hội nhưng trong tim vẫn luôn chất chứa bóng hình người khác. Chị hiểu Trân Ni đang nghĩ gì chứ nhưng vẫn luôn chấp nhận làm kẻ đơn phương. Chỉ cần cô ấy chưa thuộc về ai, chị vẫn nuôi hi vọng một ngày cô ấy sẽ nhìn về phía mình.
Kẻ đến trước nhưng lại chẳng bằng một người đến sau.
Nói đến Lệ Sa, giờ này cô đang say mèm ở một quán rượu. Tự bao giờ cô lại thèm khát cái thứ đắng chát ấy, bởi nó tốt cho tâm trạng của cô.
Hiện giờ lòng đau như ngàn vết cắt, cô càng uống chỉ càng khiến cơn đau trở nên dâng trào. Nhìn chén rượu trên tay mà mắt cay đến nỗi đỏ ửng. Đâu đâu cũng chỉ toàn là hình bóng Thái Anh xuất hiện kể cả khi nước mắt đã thấm ướt một tầng sương trên mi.
"Thái Anh ơi, tôi nhớ em, tôi thương em lắm em ơi"
Đầu óc cô quay cuồng vì men rượu nhưng những lời thốt ra là thật tâm. Trái tim vẫn còn đập, hơi thở còn đủ đầy và tình yêu đối với nàng không bao giờ thay đổi.
"Làm ơn ai đó đưa tôi đến gặp em đi, nơi nào cũng được chỉ cần là có em"
Lệ Sa còn tỉnh táo đặt lại vài quan tiền và rời khỏi quán. Bước đi cô loạng choạng như kẻ say giữa dòng người tấp nập. Vài người đi vội vã va phải làm Lệ Sa ngã nhào xuống đất nhưng cô cũng mặc kệ. Có điều gì có thể vực dậy được tinh thần của một kẻ muốn chết chứ?
Bây giờ cô có thể chết được mà nhưng điều gì đó lại níu kéo cô ở lại. Lỡ như Thái Anh vẫn còn sống thì sao, cô vẫn cứ ôm hi vọng như thế mặc dù đã biết rõ sự thật.
Cô đi lang thang trên con phố rồi chọn cho mình một chỗ ngồi. Nhìn cô lúc này chẳng khác gì mấy tên ăn xin ngồi đầu đường xó chợ.
Đôi mắt cô nhắm hờ nhưng vẫn còn thấy thấp thoáng có bóng người tiến về phía mình. Dáng người thô kệch như thế chắc chắn không phải Thái Anh của cô.
"Ê nhỏ kia, ai cho ngồi ngay chỗ làm ăn của tụi tao". Một tên ăn xin quát.
"Nhìn nó ăn mặc sang trọng chắc có tiền đó, mau tìm thử xem". Một tên khác nói.
Nói rồi bọn họ lục lọi trong người cô rồi lấy ra một túi tiền, nhìn nhau bảo: "Quả nhiên là nhà giàu, chiến này lời to"
"Mau đá nó ra chỗ khác đi"
Một người giơ chân đạp cô sang một bên thì bỗng nhiên có tiếng vang lên từ phía sau: "Mấy người làm gì vậy, sao lại đánh người ta"
BẠN ĐANG ĐỌC
[LiChaeng] Câu Hẹn Câu Thề
FanfictionTruyện viết theo lối thời phong kiến Việt Nam, có các yếu tố phi lịch sử. Quan hệ chủ-tớ. Lệ Sa x Thái Anh gặp nàng mười tám xuân xanh tôi đem chôn giấu họa tranh về nàng vượt qua biển bạc rừng vàng một lần thề hẹn chẳng màng kiếp sau.