Không khí im lặng bao trùm cả căn phòng sau câu hỏi khó của ông Lạp. Thái Anh cúi gầm mặt xuống nhìn đôi tay từ lúc nào đã bấu chặt vào đầu gối khiến góc vải ngay đó cũng trở nên nhăn nheo.
Bỗng từ trên ghế nàng nhảy vọt xuống, quỳ rạp trên nền đất lạnh lẽo. Nước mắt cũng đã bắt đầu rơi lã chã trên gương mặt cùng với vài lời cầu xin.
"Xin ông đừng phạt cô út. Tất cả là do con quyến rũ cô". Giọng nói có chút thút thít, nức nở mang đầy phần đáng thương. Mái tóc của cô cũng bết dính trên gương mặt mà có chút xuề xoà.
"Tại sao mày lại ăn nằm với con tao trong khi mày biết nó là con gái". Ông bá hộ ngày càng trở nên tức giận xả hết vào người nàng.
"Con với cô vẫn giữ được cái trong sạch vậy nên ông đừng trách cô út nha ông. Mọi tội lỗi con đều sẽ chịu hết"
Nàng vẫn còn quỳ trên nền đất, giờ phút này nàng vẫn còn muốn bảo vệ cho Lệ Sa.
"Mày không thấy tương lai của con gái tao đang rất rộng mở hay sao hả. Trời ơi. Tao đem mày qua đây để làm trừ nợ chứ không phải để rù quến con tao". Phải chi mày quyến rũ thằng Long thì mọi chuyện đã không nan giải thế này.
Ông bá hộ đau khổ dựa hẳn vào chiếc ghế. Nguyên người ông ngã ra sau, đưa tay che lấy gương mặt đầy khó coi của mình. Nhớ lại khoảng thời gian trước đây, Lệ Sa cũng vì chuyện của thằng Long muốn cưới Thái Anh mà cãi nhau um trời. Con gái ông một lòng phản đối, thậm chí còn đánh cả anh nó chỉ vì con nhỏ người làm này. Xem ra nhờ chuyện hôm nay mà ông mới giác ngộ ra được những chuyện trước kia. Đáng lẽ ông nên chú ý sớm hơn để mau chóng cắt đứt cái tình cảm trái luân thường này.
Một người quyến rũ, một người mê muội thử hỏi làm sao để dễ dàng chia cắt. Nếu biết trước được chuyện này ông sẽ không bao giờ mang nàng về cái nhà này. Nhân lúc Lệ Sa vẫn chưa biết chuyện này, ông chỉ còn cách để Thái Anh rời xa cô. Có lẽ ông nên giải quyết chuyện này âm thầm hơn là làm ầm nó lên.
Ông thở dài nhìn người vẫn còn quỳ trước mặt, sẵn buông vài câu lạnh lẽo khiến cho nàng đau lòng khôn xiết.
"Nếu mày biết nghĩ cho con Sa thì từ nay mày nên cắt đứt cái tình cảm này với nó. Tao không muốn thấy chuyện tương tự lại xảy ra. Với lại mày nên nhớ tao có cả ngàn lý do để xiết nhà của mẹ mày"
"Vâng, con sẽ làm theo lời ông. Xin ông để cho mẹ con yên". Từng câu từng chữ nàng thốt ra lại như một mũi dao đâm ngược vào sâu trong tâm can của nàng.
"Ra ngoài đi". Xong chuyện ông bá hộ cũng đuổi nàng ra.
Thái Anh từ từ đứng dậy, nơi đầu gối có chút tê cứng. Nàng cố lê từng bước nặng nề bước ra khỏi phòng ông. Nhìn dáng vẻ của nàng hiện tại chẳng khác gì cái xác không hồn. Nhưng chỉ nàng hiểu rõ, nỗi đau trong lòng lúc này còn nặng trĩu hơn từng bước chân gấp ngàn vạn lần. Từ lúc nãy đến giờ, chưa lúc nào những giọt lệ từ khoé mắt ngừng chảy. Chúng tuôn trào xuống nơi gò má theo từng dòng cảm xúc của nàng cho đến khi cảnh vật xung quanh chìm vào làn sương mờ ảo. Những giọt nước ứ đọng trên đáy mắt bao trùm lấy cả nhãn cầu mà nàng cũng chẳng màng nháy mắt để chúng rơi xuống. Đôi mắt thẫn thờ chẳng động đậy vì mãi nghĩ đến vết thương lòng, nàng đành để mặc bọn chúng che phủ tầm mắt.
![](https://img.wattpad.com/cover/293544931-288-k581677.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[LiChaeng] Câu Hẹn Câu Thề
FanficTruyện viết theo lối thời phong kiến Việt Nam, có các yếu tố phi lịch sử. Quan hệ chủ-tớ. Lệ Sa x Thái Anh gặp nàng mười tám xuân xanh tôi đem chôn giấu họa tranh về nàng vượt qua biển bạc rừng vàng một lần thề hẹn chẳng màng kiếp sau.