Bên lu nước sau nhà, Thái Anh đang cúi đầu để gội mái tóc của mình. Mặc dù nàng chỉ gội bằng nước lã thôi nhưng tóc nàng vẫn mượt mà, có lẽ do chất tóc của nàng tốt. Kể ra thì cũng lâu rồi nàng đã không dùng đến bồ kết. Mà hiện tại cũng không có đủ tiền để mua những thứ này về chăm chút cho mái tóc mình. Thỉnh thoảng nàng cùng con Hạnh đi hái cỏ mần trầu về nấu lên để làm dầu gội. Thứ này cũng không thơm gì mấy chỉ là một phương tiện để gội đầu thôi.
Bỗng dưới mặt đất xuất hiện đôi chân quen thuộc, là của cô út. Cô mang trên tay một bình bồ kết đã nấu sẵn đặt trước mặt Thái Anh.
"Nè, em lấy này gội đầu đi. Đừng gội không như vậy nữa"
Thái Anh dừng động tác, ngước mặt lên nhìn cô.
"Thứ này em có thể dùng được sao?"
"Tất nhiên rồi. Tôi muốn mỗi khi ôm em có thể ngửi được mùi thơm trên tóc em"
"Vậy bình thường cô chê em không thơm à?"
"Đâu có. Bình thường tôi ngửi mùi hương trên cơ thể vốn có của em"
Lệ Sa tỏ vẻ mặt gian xảo cười xòa với nàng. Nàng liếc cô nhưng không trả lời, chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi tiếp tục công chuyện gội đầu của mình.
"Để tôi gội cho em"
Lệ Sa với lấy bình bồ kết dưới đất rồi cho một ít vào tay mình. Sau đó xoa nhẹ nhàng trên tóc của nàng.
"Thôi để em tự gội, lỡ người ta thấy thì không hay đâu". Nàng lùi về phía sau thoát khỏi tầm tay của cô.
"Không sao đâu, tôi chỉ giúp em gội đầu thôi mà. Em không cần phải sợ gì đâu"
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết. Đưa đầu đây"
Lúc này Thái Anh mới ngoan ngoãn ngồi im mặc cho cô đang tung hoành trên mái tóc mình. Cô cũng sợ lỡ như cuốn phải tóc của nàng làm nàng đau nên động tác rất nhẹ nhàng từ tốn.
Còn Thái Anh tuy thấp thỏm sợ người khác nhìn thấy nhưng nàng cũng cảm thấy rất dễ chịu khi được người mình yêu chăm sóc như thế.
"Tóc em mượt thật đó Thái Anh". Lệ Sa vuốt mái tóc của nàng dọc theo chiều nước.
"Có sao? Bình thường em cũng không quan tâm đến nữa"
"Nhưng tôi quan tâm. Tôi thích mái tóc của em lắm"
"Vậy em nhất định sẽ giữ nó cẩn thận"
Nói được vài câu thì cô cũng đã xõa hết nước trên tóc nàng. Sau đó cô còn chủ động lấy khăn lau tóc nhưng bị Thái Anh ngăn lại.
"Nếu không để tôi làm, tôi sẽ hôn em đó". Lệ Sa giở giọng đe dọa nàng. Chỉ vì cô biết nàng sợ nên liền nắm được thóp.
"Cô quá đáng nha". Nàng bĩu môi nhìn cô.
Lệ Sa không quan tâm đến lời nàng nữa mà cố tình tiến sát gương mặt lại gần nàng. Điều đó càng làm cho nàng giật mình mà lấy tay đẩy mặt cô ra. Thật sự không biết cô út đang nghĩ gì trong đầu nữa, cô không sợ gì hay sao? Trong khi nàng đang sợ gần chết. Cuối cùng Thái Anh cũng chịu thua để cô giúp mình.

BẠN ĐANG ĐỌC
[LiChaeng] Câu Hẹn Câu Thề
FanficTruyện viết theo lối thời phong kiến Việt Nam, có các yếu tố phi lịch sử. Quan hệ chủ-tớ. Lệ Sa x Thái Anh gặp nàng mười tám xuân xanh tôi đem chôn giấu họa tranh về nàng vượt qua biển bạc rừng vàng một lần thề hẹn chẳng màng kiếp sau.