Chương 11: Tiện Nhân

29 2 0
                                    

Vừa dứt câu, Từ thị lẳng lặng nhìn nàng.

Ngày càng lớn, Đại tỷ nhi lại càng bộc lộ là người có chủ ý.

Thân là mẫu thân, bà không biết nên vui mừng hay lo lắng.

Bạch Đường thấy mẫu thân trước tiên không phản đối, nhẹ nhàng thở phào, thể trạng phụ mẫu hiện giờ đều không tốt, nàng không dám nghĩ nếu bà phản ứng quá khích thì sẽ thế nào.

Ít nhất trước mắt nàng không thể để bệnh tình phụ mẫu nặng thêm.

Nàng nương theo lời vừa rồi, nói tiếp: "Con vừa lên núi hái được nấm tùng, thích hợp làm canh, hương vị tươi ngon, con có dặn A Duyệt hái thêm lá non ở sau nhà, nấu cùng canh nấm, để buổi tối phụ thân ăn được nhiều hơn."

Từ thị chờ nàng nói xong, mới mở miệng nói: "Đại tỷ nhi, ta hiểu nữ nhi của mình không phải là người hồ đồ, nhưng con nói là ra ngoài mấy đêm không về, đây là làm chuyện gì?"

"Mẫu thân, con sẽ không làm việc gì ngu ngốc."

"Phải, ta biết con sẽ không làm gì ngu ngốc, con chính là muốn cùng ra ngoài với cô nương Thạch gia nhà bên, nàng ta là dạng người gì, con không biết sao, ta không biết sao, toàn bộ người trong thôn không biết sao? Nếu không nhờ ác danh của ca ca nàng, nàng ta căn bản không thể dìm xuống người trong thôn này."

"Mẫu thân, A Mai không phải người như vậy."

Vẻ mặt Từ thị trở nên khiếp sợ nhìn nàng: "Đại tỷ nhi, con vừa mới nói gì?"

"Con nói A Mai không phải là người như vậy, tỷ ấy sẽ không hại con. Mẫu thân, người chỉ cần tin tưởng con, con không làm chuyện xấu gì, mọi chuyện về sau con sẽ giải thích cho người."

Trong mắt Từ thị đều là vẻ xót thương, nếu bà không vì sợ làm kinh hãi đến trượng phu, hẳn đã sớm bắt nữ nhi lại: "Phụ thân con... Phụ thân con bị thương như vậy, con lại không nghe lời mẫu thân, lại nghe ả tiện nhân kia nói."

"Phụ thân con nếu biết con theo ả tiện nhân kia học thói hư tật xấu, chắc chắn liều mạng tới cái chân què kia cũng không màng, phải đến cửa Thạch gia hỏi tội ả đến cùng, hỏi ả muốn đưa Đại tỷ nhi của nhà ta tới địa phương dơ bẩn nào."

Bạch Đường gấp đến độ dậm chân, A Mai là vì có lòng tốt giúp đỡ, sau lưng còn bị người ta nói xấu.

Nàng nhớ tới lời A Mai nói, người trong thôn đều là hạng người lắm mồm đỏ mắt, chỉ cần nhìn thấy chút chuyện khác lẽ thường, liền hận không thể dùng chân dẫm đạp người ta xuống bùn lầy.

Từ thị thấy nàng không nghe khuyên bảo, sợ nàng thật sự tìm cách chạy trốn, không để tâm gì mà nhào tới, giữ chặt cổ tay nàng.

A Duyệt giúp Bạch Nham uống xong thuốc, thấy mẫu thân cùng Đại tỷ nháo loạn, gấp đến độ nói chuyện cũng lắp bắp: "Đại tỷ, mẫu thân, hai người làm gì vậy?"

Nàng muốn đem hai người tách ra, liền bị Từ thị đẩy ra: "Đi, đi lấy dây thừng tới ngay, trói Đại tỷ của con lại, buổi tối hôm nay đừng nói là đi đâu, cho dù ta chết cũng không để nó ra cửa."

Nông Môn Y Hương: Hoàng Thúc, Thỉnh Tự Trọng! - Thủy Vô HạNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ