Phần 2.
_______Nàng bị ném vào căn phòng mà nàng ngày đêm hầu hạ một người, quen thuộc vô cùng nhưng giờ đây nàng không cảm thấy thế, nếu như trước kia dù mưa gió bảo bùng nhưng trong căn phòng này nàng chắc chắn vẫn sẽ ấm áp, hai con người phản chiếu lại theo ánh đèn mờ ảo, còn bây giờ ở trong đây cũng là căn phòng ấy nhưng nàng lại cảm thấy một luồng khí lạnh không ngừng bao trùm lấy nàng, lạnh lẽo vô cùng.
Đôi mắt lại dừng trên người đang ngồi ở kia, ở ngay cái ghế nàng thường chải tóc cho người nàng luôn gọi tiếng mợ hai, trong ánh mắt lại bất ngờ cay xè, miệng lưỡi đột nhiên chua chát dữ dội, nàng không đủ mạnh mẽ, nàng luôn yếu đuối, dù bây giờ có hận người ngồi đó đến tận xương tủy đi chăng nữa thì đối mặt nhau dù trong tình huống này nàng vẫn không thể kìm được nước mắt trước người nàng gọi Thùy Tiên.
"Em vẫn đau lòng vì thằng Lý chết sao?!"
Đôi mày thanh tú của Thùy Tiên khẽ cau lại khó chịu nhìn nàng, từ đầu nàng bị đưa vào đến bây giờ Thùy Tiên không bỏ xót một chi tiết hay biểu cảm nào trên khuôn mặt nàng cho đến khi thấy giọt nước mắt nàng lại lần nữa rơi xuống, đáy lòng đột nhiên dậy sóng dữ dội, tim co thắt khẽ nhói đau. Thùy Tiên nhìn nàng, một cổ cảm xúc giận dữ đột nhiên phũ kín tầm mắt.
"Người cũng đã chết rồi còn đau lòng làm gì!?"
Nàng vẫn im lặng, giờ phút này nghe mấy lời cay nghiệt khó lọt tai của Thùy Tiên nàng không chút gợn sóng, hoàn toàn rơi vào biển tuyệt vọng, đôi môi khô nàng khẽ mấp máy:
"Mợ giết tôi đi còn hơn."
Một câu nhẹ nhàng được nàng thốt ra khỏi miệng nhưng đổi lại là cái đập bàn mạnh mẽ từ phía Thùy Tiên tiếp đó là tiếng bước chân vội vã đi về phía nàng rồi một lực mạnh vô cùng kéo nàng đi đến giường ném xuống.
Có lẽ hôm nay đã chịu quá nhiều đã kích nên giờ não bộ nàng chẳng còn hoạt động năng xuất, nàng còn đang bị trói chặt thì dù có sức lực hơn chút thì cũng có làm được gì, dù có thoát được Thùy Tiên nhưng có khi ra đến cửa đã bị gia nhân ném lại vào trong.
Từng giọt nước mắt uất ức của nàng lần nữa rơi xuống, nàng muốn rời khỏi đây, nàng không muốn nhìn thấy khuôn mặt này, nàng muốn chàng đến đây cứu nàng.
"Anh Lý... Cứu em..."
Mắt nhìn Thùy Tiên đang ngày càng đến gần, môi nàng mấp máy nói ra còn chưa xong đã bị bàn tay Thùy Tiên bóp chặt không còn nói được thành lời. Nàng muốn thoát ra, nàng cắn một cái mạnh mẽ vào tay Thùy Tiên và thành công khiến tay Thùy Tiên rĩ máu còn thành công làm cho lữa giận trong người Thùy Tiên càng thêm vượng.
Đôi tay Thùy Tiên bóp chặt cổ nàng, ánh mắt hung tợn chứa đầy sự tức giận, đáng sợ vô cùng nhưng nàng lại không cảm thấy thế, nàng còn thầm cảm ơn Thùy Tiên vì nàng sắp gặp được chàng, sẽ không lâu nữa...
"Anh... Lý..."
Nghe nàng khó khăn nói thành lời đột nhiên Thùy Tiên buông tay, đôi tay không còn siết chặt cổ nàng thay vào đó là cởi trói nàng nhưng không phải thả nàng đi mà lại trói chặt hai cổ tay nàng lại trên đỉnh đầu, nàng đau đớn khẽ nhăn mặt nhưng tuyệt nhiên nàng thề với lòng dù bây giờ nàng có rơi nước mắt nhưng chắc chắn sẽ không phát ra bất cứ âm thanh đau đớn khuất phục nào trước người này, hơn hết nàng không ngu đến mức không biết ý định của Thùy Tiên sẽ định làm gì, nghĩ đến nàng lại buông ra một câu khinh bỉ: