Chương 15: Mẹ kiếp! Khít quá! Đừng khóc!(H)

1.5K 21 0
                                    

Hoắc Mãng nắm lấy dươиɠ ѵậŧ to lớn nóng bỏng của mình chậm rãi thăm dò trong nơi riêng tư của cô, đầu dươиɠ ѵậŧ chạm vào cửa mình.

Sự ấm áp và chặt chẽ bên trong âʍ đa͙σ của cô bao bọc dươиɠ ѵậŧ ở mọi hướng khiến anh siết chặt cơ bắp. Ngay lập tức mồ hôi trên trán anh tuôn ra, cùng với đó là một tiếng thở dài thỏa mãn phát ra từ cổ họng của anh.

Cô bé của cô không thể chứa được dươиɠ ѵậŧ to lớn của anh, vách tường thịt như có sức hút, nó xiết dươиɠ ѵậŧ một cách mạnh mẽ, không cho anh tiến vào sâu hơn, nhưng chính sự phản kháng nhẹ nhàng này lại khiến anh choáng váng hơn, sống lưng tê cứng.

Đau quá.

Anh mau rút ra đi!

Khuôn mặt Lam Vãn nhăn nhó vì đau, âʍ đa͙σ mỏng manh của cô giống như đang bị một cây gậy sắt nóng bỏng đâm xuyên qua, da thịt dường như bị xé toạc ra, cảm giác đau đến thấu tim khiến cô bất giác kẹp chặt, muốn đẩy vật đang ở trong cơ thể mình ra ngoài.

Âʍ đa͙σ non nớt của cô gái đột nhiên siết chặt khiến người đàn ông phải thở gấp mấy lần, anh bắt lấy cánh tay nhỏ bé đang quơ loạn xạ trong không trung của cô, anh đẩy mạnh thắt lưng của mình, thằng em đã xông lên phía trước, toàn bộ đã nằm trong cô bé chật hẹp ấm áp của cô.

Khít quá! Thật sự quá tuyệt vời!

Khoảnh khắc toàn bộ dươиɠ ѵậŧ cắm vào trong, anh nằm đè lên cô rồi thở hổn hển, không thể động đậy, hoàn toàn bị cuốn vào sự ấm áp mà cô trinh nữ này mang lại cho anh.

Thảo nào bọn buôn người lại ra giá năm triệu!

Quá giá trị!

Nó đáng để anh mê mẩn, chết mê chết mệt!

Nhưng kích thước khác gì sự tra tấn dã man đối với một cô gái, cô không thể cảm nhận được bất kì kɧoáı ©ảʍ nào của việc làʍ t̠ìиɦ, những đầu ngón tay mảnh khảnh siết chặt vào mu bàn tay anh, khuôn mặt thanh tú trắng nõn tràn đầy nước mắt, không ngừng khóc.

Đau quá, tránh ra đi.

Cô không thể chịu đựng được, đau quá!

Lam Vãn cảm thấy khó thở, dươиɠ ѵậŧ to lớn đó vẫn tiếp tục căng phồng bên trong cơ thể cô, lấp đầy mọi kẽ hở trong khe nhỏ ấy, bất cứ lúc nào cũng có thể xé toạc cô.

Hoắc Mãng dựng thẳng người lên, mái tóc đen lấm tấm mồ hôi, nhìn thấy máu rỉ ra ở chỗ hai người giao hợp thì cười nham hiểm: "Muộn rồi, em đã trở thành phụ nữ rồi."

"A a a... đau quá ... làm ơn, anh hãy rút ra đi ... rút ra ngoài đi..." Lam Vãn đau đến phát khóc, lắc lư từ bên này sang bên kia, không muốn anh tiếp tục tàn phá cơ thể cô nữa.

Chàng trai đắm chìm trong du͙© vọиɠ đã lâu không được giải quyết, căn bản không quan tâm đến sự đau đớn của cô, chỉ muốn bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong cơ thể dịu dàng và mềm mại của cô!

Hai mắt Hoắc Mãng tràn đầy du͙© vọиɠ, thở gấp gáp, hai tay giữ chặt hai bên eo mảnh mai của cô, sự kẹp chặt trong vô thức của cô khiến anh khó mà động đậy.

Anh không thể trút được cơn tức giận của mình, bóp chặt bộ ngực đang đung đưa của cô, rồi hét lên: "Mẹ kiếp! Khít quá! Đừng khóc! Tôi bị kẹp đến chết mất, còn khóc sao!"

Cô bất lực lắc đầu, khi biết tiểu huyệt của mình đã bị anh xâm chiếm, cô khẽ khóc: "Đừng... anh rút ra đi, tôi đau, đừng nhúc nhích, đừng cử động nữa..."

Hoắc Mãng gầm lên một tiếng, tùy tiện đâm tới, anh bóp chặt eo cô rồi kéo mạnh xuống, mỗi lần như vậy, dươиɠ ѵậŧ dài lại đâm vào sâu trong âʍ đa͙σ non nớt của cô gái thêm một chút.

Tiếng va chạm của hai cơ thể vang lên khắp căn phòng, tiếng thở hổn hển của người đàn ông và tiếng la hét thất thanh của cô gái hòa quyện vào nhau, khiến người ta đỏ mặt.

Anh không có cách nào để giảm tốc độ của mình, thậm chí còn không có cơ hội để thở, dươиɠ ѵậŧ cương cứng muốn thưởng thức huyệt nhỏ còn trinh của cô, anh lại tiếp tục chạy nước rút, đâm dươиɠ ѵậŧ thật mãnh liệt, khiến cho thân thể mỏng manh của cô gái run lên bần bật, hai bầu ngực trắng hồng cũng không ngừng run rẩy.

Bắt em vào tròngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ