Gà trong làng bắt đầu gáy, trời dần sáng.
Bà nội và bố đưa mọi người xuống nước.
Bà Hứa giúp tôi bế em gái, kéo tay tôi chưa từng buông, mãi đến khi tới chân núi bà Hứa mới đi chậm lại.
"Cô bé, chân mẹ cháu có phải đã chạm đất không?" Bà Hứa hạ giọng.
Tôi giật mình.
Bởi vì lúc mới cõng mẹ trên lưng, ngón chân của mẹ đúng là sắp chạm đất nhưng có thật sự chạm hay không thì tôi không để ý.
Bà Hứa quấn một sợi dây màu đỏ quanh cổ tay tôi, nói: "Nếu chạm chân xuống đất, mẹ cháu không thể nhắm mắt được. Trong thất đầu, lúc ngủ cháu nhớ đóng cửa, nhắm mắt, dù xảy ra chuyện gì cũng không được mở mắt. Sợi dây này cháu mang đi, nó có thể bảo vệ cháu."
Tôi kinh ngạc nhìn bà Hứa.
Bà Hứa không nói nhiều nữa, đi nhanh hơn.
Về đến nhà.
Em gái nằm trên giường khóc lóc kêu đói.
Bà nội căn bản không giữ lời, thấy em gái khóc, còn trừng mắt chửi bới: "Khóc lóc cái gì hả? Cút hết ra ngoài cho tao, ở nhà không có cơm cho bọn mày ăn đâu, muốn ăn thì đi ăn xin đi."
Bố ở bên ngăn cản: "Mẹ, đừng mắng nữa, Vũ Đồng mới mười bốn tuổi, đứa nhỏ mới chào đời, mẹ kêu chúng phải đi đâu đây?"
Bà nội lạnh giọng: "Tôi mặc kệ, nuôi hai đứa này thì sao cậu lấy vợ mới được hả? Cậu đừng quên lời dặn của bố cậu trước khi chết, nếu nhà họ Trương tuyệt tử, cậu bảo tôi lúc chết làm sao đi gặp ông ấy đây!"
Mấy câu này là câu cửa miệng của bà nội.
Trong mắt bà ta không gì quan trọng hơn sinh cháu trai nối dõi tông đường cho nhà họ Trương.
Tôi không nhịn được mà lên tiếng: "Bà Hứa đã nói bà phải chăm sóc bọn cháu thật tốt, nếu bà bỏ mặc em gái, mẹ cháu sẽ về tìm bà."
Bà nội cầm sào tre muốn đánh tôi.
Bố ở giữa năn nỉ: "Mẹ, đứa nhỏ này mới chào đời, còn chưa uống được ngụm sữa nào. Mẹ giữ hai đứa nó ở nhà thêm mấy ngày đi, đến lúc đó con đem chúng mang đi cho là được."
Bà nội ném sào tre xuống, trừng mắt nhìn tôi, giận dữ nói: "Đến rằm thì cút khỏi đây ngay."
Đây là kỳ hạn bà ta cho tôi.
Tôi không quan tâm lắm.
Em gái từ lúc chào đời chưa được uống ngụm sữa nào, người bê bết máu, khóc không ngừng.
Tôi xuống bếp nấu cháo, dùng nước ấm tắm rửa sạch sẽ cho nó. Trước đây mẹ tôi cũng từng sinh con gái, thường ngày đều do tôi chăm sóc, đến gần một tuổi thì bị bố mang đi cho người ta.
Bây giờ mẹ chết rồi, nếu bố muốn cưới vợ mới thì chắc chắn không giữ chúng tôi lại.
Tôi cầm thìa đút cháo loãng cho em gái, nhìn bóng lưng của bố, không khỏi hỏi: "Bố muốn đưa bọn con đi đâu?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Cô gái trong lồng: Trăng tối sương mù, cẩn thận với ngọn nến
Kinh dịTên Hán Việt: Lung trung nữ: Nguyệt hắc vũ trọng, tiểu tâm hỏa chúc/ 笼中女:月黑雾重,小心火烛 Tác giả: Nguyệt Hạ Tiểu Khê / 月下小溪 Edit: Ndmot99 🐬🐬🐬 Tình trạng: đang viết Giới thiệu: Tiếng hồ cầm ê a khàn khàn, ánh trăng hàng ngàn năm trước hình như chưa từng...