Tôi ngây người trên sô pha, nhìn chằm chằm chính mình trong gương.
Tôi là Hứa Nam Nghệ.
Tôi có thể khẳng định mình là Hứa Nam Nghệ.
Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Linh hồn của tôi thật sự nhập vào người phụ nữ tên Lâm Tuyết này sao? Còn là thế thân ở bên cạnh Trương Kế Trạch?
Tôi cố gắng nhớ lại tất cả.
Theo ký ức hiện có, trước khi tỉnh lại tôi hình như đang mừng sinh nhật sáu tuổi của con gái, khi đó trong nhà có rất nhiều khách, nhưng tôi không nhớ họ trông như thế nào.
Ngoài ra còn có... Chồng tôi.
Chồng tôi tên Dương Tranh, cũng là bạn thời trung học, chúng tôi thi vào cùng một trường đại học bình thường, sau khi tốt nghiệp cùng đi dạy ở một trường cấp hai, mối quan hệ phát triển một cách tự nhiên.
Có điều tôi lại không nhớ rõ mặt của Dương Tranh, sự tồn tại của anh ta trong trí nhớ chỉ là một cái bóng mơ hồ.
Nhưng đương nhiên những điều này không phải việc tôi quan tâm, dù là Trương Kế Trạch hay Dương Tranh.
Nghĩ đến con gái Nam Nam, không hiểu sao tôi lại vô cớ sợ hãi, vội tìm túi xách của Lâm Tuyết rồi rời khỏi khách sạn.
Bây giờ đã hơn 9:00.
Tôi đến trung tâm thương mại mua một chiếc váy khác để thay, sau đó bắt xe đến nhà trẻ của con gái.
Hai tiếng sau, tôi đứng trước cửa nhà trẻ, nhờ bảo vệ thông báo với cô Chu là chủ nhiệm lớp con gái tôi.
Cô Chu hơn hai mươi tuổi, khi nhìn thấy tôi, cô Chu giật mình: "Xin hỏi chị là phụ huynh của bé nào?"
Cô ấy nhận ra khuôn mặt của tôi nhưng lại không dám chắc là tôi.
Tôi muốn nói mình là mẹ của Nam Nam, nhưng nhớ tới dáng người của mình bây giờ, hơn nữa còn rất nhiều chuyện tôi chưa rõ, chỉ đành nói: "Tôi là dì của Dương Nam Nam, đến để tìm Nam Nam."
Cô Chu thở phào: "Chị là dì của Nam Nam hả? Thảo nào giống mẹ của Nam Nam đến vậy, khi nãy tôi suýt thì bị hù rồi. Bố của Nam Nam không nói cho chị biết Nam Nam đã chuyển trường rồi sao?"
Tôi sững sờ: "Chuyển trường? Sao Nam Nam lại chuyển trường?"
Cô Chu nghi ngờ nhìn tôi một lúc, mới giải thích: "Năm trước sau khi mẹ của Nam Nam đi, Nam Nam không đến trường nữa. Đến ngày khai giảng năm học mới, bố của Nam Nam chuyển trường cho Nam Nam. Hơn nữa nhà của Nam Nam cũng chuyển đi rồi, chị không biết hả? Hay là chị liên lạc với bố của Nam Nam thử xem."
Đi?
Nhìn thái độ của cô Chu có vẻ không phải là tôi bỏ đi, mà giống như tôi đã qua đời.
Thấy tôi không nói gì, cô Chu an ủi: "Chị đừng buồn. Tôi còn có việc, nếu không có việc gì khác tôi xin phép đi trước."
Tôi thật sự chết rồi?
Theo lời cô Chu thì tôi đã chết một năm?
Hơn nữa Nam Nam đã chuyển trường, cả nhà tôi cũng chuyển đi?
![](https://img.wattpad.com/cover/328368374-288-k198959.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Cô gái trong lồng: Trăng tối sương mù, cẩn thận với ngọn nến
TerrorTên Hán Việt: Lung trung nữ: Nguyệt hắc vũ trọng, tiểu tâm hỏa chúc/ 笼中女:月黑雾重,小心火烛 Tác giả: Nguyệt Hạ Tiểu Khê / 月下小溪 Edit: Ndmot99 🐬🐬🐬 Tình trạng: đang viết Giới thiệu: Tiếng hồ cầm ê a khàn khàn, ánh trăng hàng ngàn năm trước hình như chưa từng...