5.2

928 46 0
                                    

Trong đời mẹ tôi có hai vết nhơ.

Thứ nhất là gả cho bố tôi.

Có điều năm chị em tôi bốn tuổi, bà đã xóa được vết nhơ này, đó là ly hôn với bố, thậm chí để trả thù bố, bà một mực giành nuôi chị em tôi.

Từ đó mẹ bắt đầu dạy chúng tôi chơi violin, luyện thanh nhạc.

Bà là giáo sư tại nhạc viện Thượng Hải và là một nghệ sĩ violin nổi tiếng trong nước, trong mắt bà ta, tôi và chị gái phải kế thừa tài năng âm nhạc của mẹ mình, tương lai sẽ trở thành những nghệ sĩ violin nổi tiếng ở Trung Quốc, thậm chí là vươn ra quốc tế.

Nhưng bà ta không ngờ tôi và chị gái lại là hai người hoàn toàn đối lập nhau.

Chị tôi rất tự giác, còn bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, mỗi khi mẹ giao nhiệm vụ, chị ấy đều cố hoàn thành một cách hoàn hảo.

Còn tôi thì lười biếng, bướng bỉnh, nổi loạn, dù mẹ có giao bao nhiêu việc tôi cũng làm cho có lệ. Dù bà ta dùng đến thước gỗ, tôi cũng chỉ khóc nhưng nhất quyết không thỏa hiệp.

Hơn nữa tôi thích vẽ tranh hơn đàn violin, do vậy tôi thường tận dụng thời gian lẽ ra phải tập đàn để vẽ.

Trong các bức tranh của tôi đều là hình tượng người mẹ trái ngược lại.

Mỗi lần xem tranh của tôi, bà ta đều mắng đều mắng: "Vẽ tranh có gì hay hả? Sao mày không có tiền đồ như Dương Hướng Đông thế hả? Sao tao lại sinh ra mày vậy!"

Dương Hướng Đông là bố tôi, một họa sĩ nghèo túng.

Trong mắt mẹ, tôi là phiên bản khác của bố, cũng là vết nhơ thứ hai trong đời bà ta.

Bởi vì tôi càng ngày càng giống bố, hơn nữa còn không nghe lời, thế nên mọi tâm huyết mẹ tôi đều dành cho chị gái.

Được dạy dỗ nghiêm khắc, chị gái đã giành được vị trí đầu tiên trong hạng mục thiếu niên tại cuộc thi violin quốc tế Tina ở Pháp khi mới mười một tuổi.

Sau đó hằng năm chị tôi đều tham dự các cuộc thi quốc tế dưới sự hướng dẫn của mẹ và đều đạt thứ hạng cao.

Năm mười sáu tuổi, chị gái giành được chức vô địch của cuộc thi violin quốc tế Vienana MID và trở thành nhà vô địch trẻ nhất kể từ khi cuộc thi được thành lập.

Trong nhà có một bức tường dành để treo huy chương và đặt cúp của chị gái.

Trong mắt mọi người, chị ấy là ngôi sao sáng chói nhất khiến mọi người phải ghen tị, chị ấy cũng là niềm tự hào lớn nhất trong cuộc đời mẹ tôi.

Bây giờ chị gái có thai trước khi cưới, cắt cổ tay tự tử.

Mẹ tôi chọn cách che giấu sự thật, đồng thời nhân cơ hội này để tẩy sạch vết nhơ thứ hai, đó là tôi luôn nổi loạn, bướng bỉnh và không nghe lời.

...

Phòng khách im lặng.

Mẹ tức giận cầm thước trừng mắt nhìn tôi.

Từ nhỏ đến lớn, bà ta đã cầm cây thước này đánh tôi ít nhất 5129 cái, nhưng lần này bà ta không dám cầm nó đánh vào tay tôi nữa.

Cô gái trong lồng: Trăng tối sương mù, cẩn thận với ngọn nếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ