Trung Thu.
Sáng sớm, tôi và Thẩm Dực về thăm bố chồng.
Bố chồng tang vợ thời trẻ, một mình nuôi lớn Thẩm Dực, bây giờ đã gần bảy mươi, đầu óc bắt đầu không còn minh mẫn, ở dưới quê một mình.
Lúc về đến nhà đã gần 10 giờ sáng.
Bố chồng đang ngồi dưới gốc cây hóng mát.
Tôi và Thẩm Dực vừa bước vào cổng, bố chồng nhìn tôi một hồi, mới hỏi Thẩm Dực: "Hiểu Lệ với con về à?"
Hiểu Lệ?
Tôi sửng sốt.
Thẩm Dực không giải thích gì, đem quà đặt trước mặt bố chồng, sau đó cùng tôi xuống bếp nấu cơm.
Ở dưới bếp, tôi không nhịn được mà kéo Thẩm Dực hỏi: "Hiểu Lệ là ai vậy?"
Thẩm Dực sững sờ, hỏi ngược lại: "Hiểu Lệ gì?"
Còn giả bộ?
Tôi nhìn bố chồng đang còn ở ngoài sân, thấp giọng: "Khi nãy bố nói Hiểu Lệ với anh về rồi."
Thẩm Dực cười khổ, bóp nhẹ chóp mũi tôi: "Ghen à? Bố anh đã già đến hồ đồ, anh làm gì biết Hiểu Lệ là ai? Chắc là coi em thành hàng xóm nào đó. Em không phát hiện khi nãy ông ấy cũng phải nhìn anh một lúc mới nhận ra anh là con trai ông ấy sao."
Cũng đúng.
Người già có tình trạng này tôi cũng từng gặp.
Ngày xưa bà nội tôi giống hệt thế, ánh mắt cứ mơ màng, nhìn ai cũng phải nhìn một lúc lâu, còn gọi sai tên.
Buổi tối, chúng tôi dọn dẹp phòng ở lầu hai, định ở lại qua đêm.
Nhưng lúc sửa sang, tôi tìm khắp vali lại chẳng thấy thuốc mình mang theo để đâu.
Không có thuốc.
Tôi không khỏi hoảng loạn, có điều nghĩ mấy ngày nay bản thân đã ngủ ngon giấc, tối nay không uống thuốc chắc không sao.
Nhưng tôi không ngờ đến nửa đêm, giấc mơ đáng sợ lại xuất hiện.
Vẫn là cái lồng sắt đó.
Tôi trần như nhộng bị nhốt bên trong, dưới đất xung quanh toàn là đồ dơ bẩn.
Thẩm Dực cầm ống nước chĩa về phía tôi, không ngừng mắng: "Em xem em bây giờ bẩn thỉu thế nào kìa. Ngoại trừ anh, còn ai mà yêu em chứ? Em đừng hòng chạy, đời này em là của anh!"
Tôi ở trong lồng sắt khóc lóc cầu xin: "Anh tha cho em đi. Thẩm Dực, cầu xin anh, em biết lỗi rồi, em biết lỗi rồi, anh thả em ra ngoài đi. Em không dám nữa."
Thẩm Dực đến bên lồng sắt, vươn tay.
Tôi như một con chó chủ vẩy đuôi lấy lòng chủ nhân bò qua, nức nở: "Thẩm Dực, em sai rồi! Em thật sự biết lỗi rồi! Anh tha cho em đi, cầu xin anh. Sau này em sẽ nghe lời anh, em không dám nữa."
Nhưng Thẩm Dực lại nắm lấy tóc tôi, kéo đầu tôi đập vào thành lồng sắt: "Kỹ nữ, bây giờ biết sợ rồi hả? Đồ tiện nhân như em đúng là ghê tởm."
BẠN ĐANG ĐỌC
Cô gái trong lồng: Trăng tối sương mù, cẩn thận với ngọn nến
TerrorTên Hán Việt: Lung trung nữ: Nguyệt hắc vũ trọng, tiểu tâm hỏa chúc/ 笼中女:月黑雾重,小心火烛 Tác giả: Nguyệt Hạ Tiểu Khê / 月下小溪 Edit: Ndmot99 🐬🐬🐬 Tình trạng: đang viết Giới thiệu: Tiếng hồ cầm ê a khàn khàn, ánh trăng hàng ngàn năm trước hình như chưa từng...