Chương 19. Bất Hòa

1.6K 109 17
                                    

Nụ cười để lộ hai răng nanh còn dính máu, màu đỏ tươi còn vương bên khóe môi mỏng. Nụ cười mà Krixi không bao giờ quên.

Cô lùi về sau lại chạm phải mũi gươm sắc bén của Zephys, nghi hoặc quay đầu nhìn. Zephys đang chĩa mũi giáo về phía Krixi, ép buộc cô tiến lên. Một người... vừa nãy còn có thể thoái mái đùa cợt, một giây sau đã có thể lạnh đến thấu xương?

Đã không còn có thể lui xuống, Krixi nắm chặt tay lấy can đảm, trả lời.

"Đúng vậy."

Verra liếm vết máu nơi khóe môi, từ sau lưng cô Mina bước ra, vẻ đẹp không khác mẹ mình là mấy.

Ánh mắt Verra chợt trở nên sắc lạnh, cô ra lệnh :

"Quỳ xuống! Ngươi không có tư cách đứng nói chuyện với ta!"

Một viên đá ném ra đập mạnh vào đầu gối cô, Krixi lập tức khuỵu xuống, chống tay xuống đất định đứng lên.

Mina đã nhanh hơn một bước, gót giày mài từ đá không chần chừ dẫm lên bàn tay Krixi.

Krixi đứng không được, khó khăn và đau đớn muốn khóc, vết thương trên tay mới lành lại rách. Krixi cố gắng quay đầu về sau, Zephys đã biến mất tự bao giờ.

Mina nâng mặt Krixi lên, một tay tát xuống, khóe miệng cô bật máu, bên má trắng nõn in hằn năm vết tay.

"Tiện nhân bẩn thỉu, ngươi nghĩ ngươi leo lên giường của Nakroth thì tự cho là mình có giá à? Một cái tát này còn quá nhẹ so với ngươi!"

Verra bước đến bên Krixi, tạo ra một con dơi khổng lồ, thân hình được phủ vô số gai. Phất tay, con dơi bay đến bên Krixi, áp chặt vào người cô hút máu.

"A!..."

Mina đang tức giận cũng bị nó dọa sợ, nhanh chân chạy ra chỗ khác. Gai sắc chẳng bao lâu đã nhuốm đầy máu, Krixi nằm vô lực trên nền đá, tầm mắt mơ hồ, cô cảm nhận được một gót chân đá thẳng vào bụng, bàn tay thon dài xé rách áo.

Krixi muốn che đi thân thể không một mảnh vải, lại bị dây thừng siết chặt lấy hay tay. Con dơi vờn quanh, hai răng sắc lạnh cắn sâu vào da thịt hút máu, móng vuốt lạnh thấu xương.

Tiếng cười cuồng ngạo vang lên, bước chân lộp cộp đi xa dần, cánh cửa đá nặng nề đóng lại. Thân thể đã chẳng còn sức lực, hai mi mắt nặng trĩu.

Thủy tinh rơi vỡ thành trăm ngàn mảnh, Nakroth nhíu mày, có gì đó không ổn?

--------------------------

Lần thứ hai mở mắt, Krixi thấy mình đã nằm trên giường, khắp người quấn chặt băng vải trắng.

Màu đen quen thuộc.

Nakroth đứng tựa vào tường, mắt khép chặt, dưới chân bừa bãi băng vải ướt máu.

Thấy động, đôi mắt chợt mở :

"Tỉnh?"

Krixi nhớ lại chuyện vừa nãy, cảm giác sợ hãi hoảng loạn lại ập đến, hơn nữa cơ thể không mảnh vải càng là vũ nhục sâu sắc.

Nước mắt ướt cả hàng mi dài. Cơ thể run theo từng tiếng khóc lại động tới vết thương.

"Oa... Đau quá..."

[NakKri] _ Nói Yêu Em, Đừng Khiến Trái Tim Em ĐauNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ