Đi bộ khá lâu, Butterfly mới dừng lại. Krixi có chút ngạc nhiên, từ nãy đến giờ hai người chỉ đi thẳng, không hề rẽ... Chẳng lẽ, nơi trú ngụ của vị kiếm sư này lại dễ tìm như vậy?
"Đừng nghĩ nơi này dễ tìm đến vậy."
Tiếng nói của Butterfly vang ngay bên tai, cắt ngang suy nghĩ.
"Nhìn xuống dưới chân đi, có phải không có vết tích gì không? Tuyết nơi này đổi chiều liên tục, di chuyển từng giờ... nói đơn giản chính là một mê cung. Ngươi có biết đã bao nhiêu người muốn diện kiến sư phụ, muốn bái sư làm đệ tử như ta không? Nhưng tất cả đều lạc ở nơi này, đói rét mà chết. Ngươi thật may mắn, mới gặp được ta."
Krixi hỏi lại :
"Hai vị kiếm sư đó khó tính lắm sao?"
"Hai vị? Ý ngươi là Murad ấy hả... Nói sư phụ Airi của ta khó tính còn có thể chấp nhận, còn Murad ấy, dễ dãi quá mức cần thiết là đằng khác. Nếu không có sư phụ ta, thì tên đó có lẽ đã mời cả Đại lục đến đây ở cùng cho vui cũng nên."
Krixi nghĩ nghĩ, tính cách thật kì lạ, quả là khó hiểu.
"Đến nơi rồi."
Trước mặt là một vách núi khổng lồ, theo hình dáng thì có lẽ nơi này là mặt bên của vách Nguyệt Duyên. Nakroth từ đây rơi xuống... Nếu còn sống, chắc chắn hắn phải ở đây!
Một nam tử đi chân đất chạy ra, nhìn Krixi, rồi lại nhìn Butterfly :
"Butter, chị em cùng cha khác ông nội của ngươi đấy à?"
"Người đừng đùa nữa, cô gái này chả liên quan gì đến con hết. Sư phụ Airi vẫn đang bế quan sao?"
Nam nhân không trả lời, đứng ngắm nghía Krixi một lúc, rồi lại chạy vào, hét :
"Zill, ta tìm được vợ cho con rồi này ~"
"..... Người có nghe con nói không vậy?!"
Krixi lóng ngóng đứng nhìn hai người nói chuyện, chẳng hiểu gì hết.
Lại thêm một người phi ra, à không, nhìn kĩ lại cũng chẳng phải người.
"Đâu? Đâu? Vợ con đâu?"
Làn da trắng bệch đáng sợ, trên da lại thêm vài nét màu xanh kì dị. Mặt mũi nhìn cũng ổn, nhưng nửa thân dưới nhìn như một cơn lốc xoáy...
Nam tử tự nhiên đi đến vỗ vai Krixi, nháy mắt :
"Đệ tử ta đấy, ngươi có vừa ý không? ~"
Butterfly lập tức đẩy hắn ra.
"Nào, Người doạ cô ấy sợ đấy! Còn tên kia nữa, trở lại bình thường ta xem nào! Krixi, quên mất ta chưa giới thiệu, ta tên Butterfly, còn người này là Murad, tên da xanh là Zill."
"Da ta đâu có xanh? Trắng như này, đang mốt đấy!"
"Tên ngốc!!"
Thật vui vẻ.
-------------------------------
Tối, nơi này càng thêm đẹp. Dạ quang lấp lánh huyền ảo, ánh sáng phản chiếu trên băng tạo thành bóng hoa tuyệt sắc.
BẠN ĐANG ĐỌC
[NakKri] _ Nói Yêu Em, Đừng Khiến Trái Tim Em Đau
RandomNgày xửa ngày xưa, có một con bướm vàng, xoè đôi cánh, xoè đôi cánh.