Tất nhiên dư luận ồn ào sôi trào bên ngoài một chút cũng không hề ảnh hưởng đến Dạ trạch, dù sao Dạ gia nhị thiếu gia cũng không phải đèn hết dầu, ngày hai ba lượt ra vô nha môn là chuyện cơm bữa, dân chửi rủa cũng không phải chuyện lạ, nhân a, nghe chỉ trích nhiều tai sẽ khởi kén, sẽ chai sạn đi trở thành mặt không đỏ tâm không khiêu.
Giờ phút này, tại chính sảnh Dạ trạch, tập trung đầy đủ các thành viên chủ chốt của Dạ gia. Mọi người nhẹ nâng tách trà ngươi một câu ta một câu nói nói cười cười với nhau vô cùng hòa thuận, hết thảy trên những nét mặt già nua đều ánh lên vẻ vui mừng.
Một khi Vân Mộng Vũ thật sự trở thành Nhị hoàng tử phi, kia đối với Dạ gia quả thật là không thể tốt hơn. Mà bọn họ được lợi cũng không phải là ít. Nghĩ đến đây, mọi người không hẹn mà nhìn nhau, trong ánh mắt là ý cười hòa ngầm hiểu rõ, sau đó toàn bộ đều đứng lên, chắp tay hướng về người ngồi trên chủ vị, trăm miệng một lời:
-"Gia chủ sinh hảo nữ."
Một vị trưởng bối thân mình hơi quá khổ tràn đầy nịnh nọt mở miệng.
-"Gia chủ, tin rằng ngày lành của Dạ gia đã đến, nhờ phúc của Gia chủ, Dạ gia sẽ càng ngày càng phát triển, hùng bá một phương."
-"Phải, phải.." Mọi người nhanh chóng lên tiếng đồng ý.
-"Gia chủ anh minh."
-"Hảo, hảo, hảo." Dạ gia chủ ngồi trên chủ vị nét mặt giãn ra, toàn bộ đều là vui sướng chi tình, nhìn về phía Vân Mộng Vũ ánh mắt cũng tràn đầy phụ ái liên tục nói tốt.
Mà chính giữa sảnh đường, một thân ảnh nữ tử liễu yếu đào tơ bạch y mặc phát, ngũ quan khuynh thành thanh lãnh mà đứng, nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng đó, khí chất thanh cao, thoát tục khiến mọi người vô pháp dời đi tầm mắt khỏi nàng.
Này khí chất tinh khiết như thiên tiên, gặp việc trấn định không kinh sợ, này dung nhan tinh xảo hoa hờn nguyệt thẹn, chậc chậc, chả trách Nhị hoàng tử tại Kim loan điện một mực phi nàng không thú.
Cách đó không xa, Dạ Tô Nghi nhìn thiếu nữ thoát tục bình thản mà đứng giữa sảnh ánh mắt đầy lửa nóng, nghĩ đến kiếp trước nàng kiều mỵ dưới thân, hạ thân nơi nào đó không khỏi rục rịch đau nhức, bất quá nghĩ đến thân phận của nàng ở kiếp trước sau này, hắn liếm liếm đôi môi khô khốc thu hồi ánh mắt. Kiếp trước cái giá phải trả khi hắn dám nhúng chàm thiên nữ là mạng sống của chính mình, thật vất vả được một lần trùng sinh, chung quy hắn không dám mang mạng mình ra đánh cuộc.
Vân Mộng Vũ hơi khép mi bình thản tiếp nhận tầm mắt từ bốn phương tám hướng trên người mình, gặp ánh mắt từ phụ của Dạ gia chủ, trong lòng trào phúng nhẹ nhếch môi. Chậc chậc, nếu không phải nàng có được toàn bộ ký ức của "Vân Mộng Vũ", biết được toàn bộ hành vi của Dạ gia chủ, phỏng chừng nàng cũng sẽ bị bộ mặt từ phụ của hắn lừa một phen.
Vô thanh vô tức nhìn một lượt cả sảnh, cảm nhận được vô số ánh mắt "hiền lành" phóng về phía nàng, Vân Mộng Vũ cười nhạo.
Bao nhiêu năm tháng Dạ gia từ trên xuống dưới già trẻ lớn bé đối với nguyên chủ đều là sống chết mặc bay, nay, nhìn đến giá trị lợi dụng liền trưng khuôn mặt từ ái ra với nàng, như thể hắn có bao nhiêu yêu nàng. Vân Mộng Vũ không khỏi châm chọc nguyên chủ yếu ớt tính tình, nhẫn nhục bao nhiêu năm sống ở Dạ trạch.
BẠN ĐANG ĐỌC
Nữ Chủ, Quản Lý Tốt Hậu Cung Của Ngươi!!!!!
RomanceĐường đường ám dạ đế vương lại xuyên qua thành một cái nữ phụ ngu ngốc toi mạng vì tình..hừ hừ,còn lâu nhé,Dạ Tuyết cô đây xinh đẹp chớ không có bị ngu.. Nữ chủ hậu cung,tránh xa ta ra tốt sao.êu nữ chủ,quản lí tốt nam nhân của ngươi,cứ theo ta tò t...