76. Một khúc tất lật nhân tẫn tán

261 8 0
                                    

Núi rừng sừng sững cao ngất, chạy dài đến phương xa ngàn dặm, tuyết điện quanh năm sương mù bao phủ một tầng dày đặc.

Trong làn sương mờ nhạt, Tuyệt Ảnh nhìn theo bóng dáng hỏa hồng yêu diễm kia, nửa ngày vẫn không nói nên lời.

"Ngươi vận dụng bách hài chi khí, nội lực bị hao tổn, trước tiên đi xuống điều dưỡng."

Ngữ khí vẫn như trước buốt lạnh nhiếp nhân, nhưng ở trong lòng Tuyệt Ảnh lại ấm áp như mộc xuân phong.

"Cung chủ." Tuyệt Ảnh ngẩng đầu, chăm chú nhìn thân ảnh cao ngạo bị sương mù lượn lờ bao phủ, ngực ẩn ẩn phát đau.

"Chuyện gì?"

"Cung chủ năm đó vì sao muốn cứu ta?"

Những lời này đọng lại trong lòng Tuyệt Ảnh rất nhiều năm, nhưng hắn không mở miệng hỏi.

Hách Liên Cô Tuyết đối đãi Tuyệt Ảnh khác biệt với ba vị môn chủ còn lại. Từ khi Tuyệt Ảnh vào Ngạo Thần Cung, Hách Liên Cô Tuyết chẳng những tự mình truyền thụ cho hắn võ lâm tuyệt học Vô ảnh chưởng, còn đem hết thảy sự vụ Ám Môn giao cho hắn chưởng quản.

Trong ký ức của Tuyệt Ảnh, gương mặt của Hách Liên Cô Tuyết vĩnh viễn đều không mang theo biểu tình, lạnh lùng cơ hồ không có chút tình cảm thuộc về nhân loại. Hắn giống như cô tiên độc lập cửu tiêu, chỉ có thể xa xa đứng nhìn mà không thể chạm vào. Thế nhân bảo hắn thị huyết vô tâm, bảo hắn lãnh huyết vô tình, bảo hắn đồ độc nhân gian, chỉ là bởi bọn họ nhìn không thấu ánh mắt u lãnh như tuyết cùng một khỏa tâm kiên cố như bàn thạch kia.

Tuyệt Ảnh cũng nhìn không thấu. . .

Chẳng lẽ Hách Liên Cô Tuyết không biết hắn là Mị Đồng người người khinh thường sao? Không biết Mị Đồng là thiếu niên bị nguyền rủa, là đệ nhất thần sử của Đại Ám Hà tà giáo tổ chức? Tại sao không chút cố kỵ thu lưu Mị Đồng bị vô số người phỉ nhổ? Tại sao ngay cả thân thế quá khứ của hắn cũng không hỏi đến?

. . .

Cô Tuyết xoay người rời đi, thanh âm u lãnh phất qua bên tai Tuyệt Ảnh, "Ta tự nguyện."

Hồng ảnh dần mờ nhạt trong sương khói, bầu trời tĩnh lặng mà hài hòa.

Tuyệt Ảnh rũ mắt, lọn tóc tuyết trắng buông xuống trên băng điêu diện cụ, quang mang dần ảm đạm, hắn cắn chặt môi, cố gắng điều chỉnh tâm tình, liên tục lặp lại nhắc nhở chính mình:

Mị Vũ đã chết, Mị Đồng đã chết, hắn là Tuyệt Ảnh, là Ám tòa Tuyệt Ảnh của Ngạo Thần Cung, là Tuyệt Ảnh vĩnh viễn trung thành với Hách Liên Cô Tuyết. . .

Vĩnh viễn không phản bội Ngạo Thần Cung, vĩnh viễn không phản bội thần minh trong lòng hắn.

.

Kỳ thực Hách Liên Cô Tuyết cũng cảm giác được suy nghĩ của mình thật hoang đường.

Khi hắn nhìn đến Mị Đồng tinh thần suy sụp, phảng phất thấy được chính mình.

Mục quang thê lương trống rỗng, không một tia sắc thái sinh mệnh.

Đó là nỗi tuyệt vọng với vận mệnh, là oán hận với thế gian, loại đày đọa bản thân đến mức tàn nhẫn đó cũng giống hắn ngày trước, bị vứt bỏ trong bóng đêm tìm không thấy ánh sáng, khát vọng được tha thứ cùng cứu chuộc.

Khuynh Thế - Thiên Hạ Duy SongNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ