Chương 50: Trong rừng

1.8K 156 0
                                    

Từ trong giấc mộng tỉnh lại, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, ngay lập tức có cảm giác rất là kỳ quái, bởi vì xung quanh thanh tĩnh đến mức kỳ quái, những năm qua, vô luận là lúc ở trong thôn khi hồi hương, hoặc là đường đi trạm dịch, cũng sẽ không thanh tĩnh đến như vậy.

Đó là cảm giácđã lâu không có, tựa như ở trong núi rừng, rời xa chốn con người ở.

Khi đứng dậy còn có chút mơ hồ, ngẩn ngơ nhìn căn phòng được bày trí đơn giản, cùng với khung cảnhthanh u xanh biếcngoài cửa sổ trong chốc lát, mới xem như chân chính thanh tỉnh lại, nhớ đến nơi đây tuy rằng không phải là rời xa chốn con người ở, cũng thực là đang ở trong núi rừng không sai.

Nơi này là, gian phòng củaLuyện nhi.

Ta biết điều này, vì khi đó nàng chính là nóinhư vậy.

Khi đó, thẳng thắn mà nói, trong đầu cũng không có suy nghĩ quá nhiều, không khác biệt là bao so với hai từ trống rỗng, chỉ là toàn tâm toàn ý muốn nói với nàng, ta đã trở về, sau khi trở về sẽ không rời đi nữa, đây là yêu cầu lúc trướccửa nàng, là đáp án mà ta đã luôn trì hoãn.

Mà lúc đó nàng gật đầu tiếp nhận, nói một tiếng, tốt.

Sau một câu đối thoại như vậy, chúng ta mới có thể xem như là chân chính gặp lại nhau.

Sau đó...

Sau đó liền bị gián đoạn.

Nói ra có chút xấu hổ, bởi vì trước đó quá mức toàn tâm toàn ý, cho nên không tự chủ được liền đem mọi chuyện ném ra sau đầu, khixung quanh vang lên tiếng huyên náo mớigiật mình phản ứng đến, lúc này ở đây, thật sự không phải là nơi thích hợp để tâm sự.

Những đối thủ kia củaLuyện nhi, tựa hồ vẫn còn cảm thấy may mắn khivừa rồidựa vào biến cố âm thầm toàn thân mà lui, nhất thời có chút khó tin, cho nên câm lặng trong giây lát, chỉ một khoảnh khắc sau liền hồi phục tinh thần, lại bắt đầu bất y bất nhiêu*, nhất là Cảnh Thiệu Namkia, có lẽ làngạo tâm chịu không nổi bị trêu đùa đùa cợt, biết rõ là không địch lại, đem chuyện sinh tử vứt ra ngoài vòng suy xét mà vẫn muốn giơ kiếm tiếp chiến, may mắn được Vương Chiếu Hi gắt gao ngăn lại, có vài tên đồng môn khác tuy rằng thức thời hơn hắn, nhưng cũng chỉ đứng im bên cạnh, lồng ngực phập phồngđều đều, nhìn về phía bên này, trong ánh mắt lộ ra giận dữ.

(*Môt câu thành ngữ Trung Quốc: Không được như ý thì dây dưa không bỏ)

Luyện nhi không kiên nhẫn mà liếc nhìn bọn họ, lại nhìn nhìn ta, quay đầu lại liền kêu lên một tiếng, trong đámnữ lâu binh có người lên tiếng đáp lại, liền nghe Luyện nhi phân phó: "Đưa nàng đến phía sau trại, vào trong phòng của ta." Nữ lâu binh kia nghe thấy liềnsững sờ rõ ràng, do dự nhìn sang bên này dò xét một chút, mới gật gật đầu.

Thấy nàng gật đầu, Luyện nhi thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía ta, nói: "Phía trên góc đầu giường có thuốc, ngươi dùng thuốc trong bình ngọc kia xử lý vết thương trên tay một chút, sau đó nghỉ ngơi trước đi."

Nàng thật ra tự nhiên, không có cảm giáclưu luyến khi xa cách lâu ngày mới gặp lạichút nào, ngoại trừthần thái khác thường bật ra trong ánh mắt khi nói một chữ "Tốt" kia, thái độ lúc này liền không có gì khác biệt so với bình thường khi còn ở Hoa Sơn đi săn trở về nói ta đi nấu cơm trước đi.

[BHTT] Edit - Ma nữ Nghê Thường - Bát Thiên Tuế - INơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ