Chương 31: Một ý nghĩ

1.8K 189 0
                                    

Cơn gió mang theo một cỗ hàn ý lạnh thấu xương, dừng ở gang tấc nơi vai trái.

Sự hỗn loạn xung quanh từ cảm giác cấp tốc ban đầu bỗng nhiên chuyển thành hoà dịu, vốn là thế công mưa to gió lớn không chút báo trước liềnngừng lại, dường như có ai đang thi triển Định Thân Thuật*.

(*Là một ma thuật hạn chế cử động)

Trước mắt là một vùng tăm tối, chỉ có xúc giác cùng thính giác linh mẫn, tiếng hít thở của Luyện nhi ở ngay trên đỉnh đầu, nhắc nhở rằng thời gian vẫn đang tiếp tục.

Hô hấp của nàng hẳn là có chút loạn nhịp, không giống như ngày thường cho dù luyện công một hai canh giờ cũng có thể giữ cho khuôn mặt không đổi sắc, nhịp thở hơi loạn như vậy duy trì trong chốc lát, sau đó ta nghe thấythanh âm càng trầm thấp hơn chút ít so với bình thường vang lên, nói: "Ngươi, mở mắt ra." Dừng lại một chút, thấy không được đáp lại, lại càng cấp bách hơn, nghiêm nghị nóilại: "Ngươi mở mắt ra ngẩng đầu lêncho ta!"

Đáng tiếc ta không thể làm như nàng mong muốn, bởi vì một khi làm như vậy, tất nhiên sẽ là khởi đầu cho sự dây dưa giữa chúng ta, ta sợ không quản được ánh mắt của mình, cũng sợ không quản được miệng của mình, tâm tình đột nhiên giống như bọt khí lên men dâng tràn trong lòng ngực, hơi chạm nhẹ vào một chútsẽ lập tức nổ tung, ta chỉ có thể không nhìn không nói không động, giả vờ làm một cỗ thi thể lạnh băng để giam cầm nó.

Trong một cái chớp mắt tiếp theo cổ áo bị siết chặt, cơ thể bị cứng rắn kéo lên thành tư thế nữa quỳ gối, nghe thấy thanh âm tựa hồ đã tức đến phát điên kia vang lên bên tai: "Ngươi làm cái gì a? Ngẩng đầu lên nhìn ta nói chuyện không được sao? Bộ dạng âm dương quái khí như vậy, trước kia ngươi không phải như vậy!"

Kỳ thật nàng nói không sai, mọi chuyện đều là bởi vì ta mà thôi, bộ dạng như vậy nhất định là làm cho nàng không thể chịu nổi, nhưng mà giờ phút này thanh âm trách cứ liền dường như châm dầu vào lửa, khiến cho một chút kiềm néngiam cầm cuối cùng cũng trở nên vỡ toang tạo thành khe hở, khuôn mặt ta không động, lại nặng nề hít thở, bàn tay cũng siết chặt thành quyền*, chỉ chút nữa đã đánh mất sự khống chế.

(*Nắm đấm)

Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, là sư phụ đột nhiên thốt ra một câu, cứu vãn cục diện.

"Luyện nhi, đủ rồi." Ta nghe thấy bên kia truyền đến tiếng nói của người, ban đầu còn xa, câu nói tiếp theo cũng đã gần ngay bên cạnh: "Con lui ra, để ta và sư tỷ của con nói chuyện một chút."

Sự can thiệp ngoài ý muốnnày, khiến cho trong lòng vốn như dây cung đã kéo căn hết mức, trong phút chốc liền chậm rãibuông lỏng rất nhiều.

Đối mặt vớimệnh lệnh của sư phụ, Luyện nhi đang tức giận vốn không nguyện ý chấp hành, náo loạn cả buổi, toàn bộ quá trình dù sao ta đều trầm mặc không nói gì chỉ lắng nghe nàng ồn ào, nhưng mà đến cuối cùng, rốt cuộc, nàng vẫn là phục tùng sư phụ, không tình nguyện mà buông lỏng cổ áo của ta ra, giậm chân một cái, tức giận đi xa.

"Tiêm nhi..." Đợi đến khi tiếng bước chân kia đi xa, sư phụ liền lại mở miệng nói: "Được rồi, bây giờ con có thể mở mắt rồi đi?"

[BHTT] Edit - Ma nữ Nghê Thường - Bát Thiên Tuế - INơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ