Chương 80: Gió

1.2K 121 8
                                    

Đại mạc mây mù dày đặc.

Đại mạc mây mù dày đặc nhưng kỳ thật cũng không thể tạo thành khói mờ, chẳng qua là dưới ánh mặt trời chói chang thiêu đốt từ xa xa dường như không khí đang bị đun nóng bốc hơi, loại khúc xạ ánh sáng này tạo thành ảo giác dường như có khói đang bay lên, lại tựa như một bức tường rào cản vô hình.

Trên sa mạc thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một vài sinh mệnh thấp bé, hoặc là những tảng đá có hình thù kỳ quái, ngoài ra không còn gì khác nữa, chẳng qua là cát, cát, vô tận cát, vạn dặm trời xanh không một áng mây che phủ đại địa vàng óng ánh mấp mô, chói mắt mà tĩnh tại, dường như là vĩnh hằng.

Đã hành tẩu suốt ba ngày trong mảnh không gian tĩnh mịch này.

Sau khi trải qua ba ngày này, mới nhận ra các loại sa mạc lúc trước gần như là không đáng nhắc tới, ở nơi này khi mặt trời lên đến đỉnh điểm thậm chí mọi người không dám nhảy xuống khỏi lạc đà để tiếp xúc với mặt đất, bởi vì mỗi một hạt cát bụi dưới chân dường như đều đã bị ngọn lửa thiêu đốt qua, dù cho cách qua lớp đáy giày dày cộm cũng có thể cảm nhận được.

Cách phân phối nước cũng giống như lúc ở trên sa mạc trước kia, mỗi ngày từng người đều mang theo một túi nước bằng da trâu ở bên hông, phân lượng đầy đủ, nhưng vẫn thường xuyên có cảm giác miệng đắng lưỡi khô, bởi vì tiêu thụ tăng cao, chúng ta đều trở nêm không thích nói chuyện, phần lớn thời gian, chỉ có tiếng chuông leng keng có tiết tấu từ đầu đoàn lạc đà và cuối đoàn lạc đà vang lên hòa nhịp cùng nhau, tạo thành tiếng vọng du dương giữa biển cát mênh mông.

Thời điểm duy nhất có chút thú vị, có lẽ chính là lúc xuất hiện ảo ảnh, tựa như muốn đền bù cho sự tiếc nuối khi chưa từng xuất hiện trên những sa mạc lúc trước, mấy ngày qua thịnh cảnh này liên tục xuất hiện trong sa mạc rộng lớn, là một tia dị sắc duy nhất xóa đi sự buồn tẻ của hành trình.

Chẳng qua là ban đầu loại ảo ảnh này còn có thể làm cho tinh thần của người ta vì nó mà rung lên một cái, nhưng nhìn thấy nhiều khó trành khỏi cảm thấy nhàm chán, nhất là Luyện nhi, cuộc đời nàng căm ghét nhất chính là lừa gạt cùng giả dối, mà cố tình kỳ quan thiên nhiên này chính là mang theo hai tính chất như vậy, từ lần đầu tiên nàng cảm thấy nghi hoặc cho đến sau này khi đã biết rõ, liền đối với loại cảnh tượng huyền ảo trên sa mạc này không có chút thiện cảm nào, mỗi lần nhìn thấy, liền quay đầu về phía ta nói: "Gạt người lại xuất hiện."

Nhưng thật ra hướng đạo rất thích nhìn thấy cảnh tượng này, vốn tưởng rằng chẳng qua là do yêu thích, sau này khi nghỉ ngơi mới được nghe bọn họ giải thích, xuất hiện ảo ảnh nhất định sẽ không có gió lớn, người hành tẩu quen thuộc trên đại mạc, thà rằng chịu cảnh phơi nắng cháy da, cũng không muốn thấy cảnh gió thổi tung mù cát bụi, nếu có thể ngày ngày nhìn thấy ảo ảnh, đoạn đường này nhất định có thể bình an vượt qua.

Rất đáng xấu hổ, ta cũng không biết những điều hắn vừa nói có đạo lý hay không, chẳng qua là những kinh nghiệm dân gian từ thời xa xưa thế này, hẳn là cũng phải có vài phần nguyên do.

[BHTT] Edit - Ma nữ Nghê Thường - Bát Thiên Tuế - INơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ