Chap 3: Nhàm chán nhỉ?

18K 1.2K 63
                                    


"Tiêu Chiến, 28 tuổi, có cha là chủ tịch công ty mỹ phẩm RASP, hiện đang là giám đốc... blablablàblablablablàblà"

Lật mạnh lướt xem từng tờ profile trên tay, Vương Nhất Bác cảm thấy không còn gì nhàm chán hơn. Một cái profile quá dễ đoán mà cậu ấm nhà giàu nào cũng có, nhà mặt phố, bố làm to, lắm tiền nhiều của, quyền thế đầy mình, tình sử dài như Cô dâu 8 tuổi chiếu từ ngày này qua tháng nọ. Những người như vậy, căn bản chẳng coi người yêu mình ra gì, ban đầu thì cật lực đeo đuổi, đạt được rồi lại phủi áo quay đi. Bản thân mình là hạ lưu lại coi đó như chiến tích để rêu rao khoe mãi.

- Nhàm chán nhỉ? - Vương Nhất Bác ngửa cổ ra sau nói với quản lý của mình. Trên đôi môi nghi ngút khói thuốc lờ mờ thấy được một nụ cười khinh khi.

Vương Nhất Bác rất ít khi hút thuốc, chỉ khi nào gặp chuyện khiến cậu bực tức lắm mới lôi thuốc ra hút vài điếu.

- Vậy cậu nghĩ cậu thú vị lắm chắc? - Kỷ Lý (quản lý của Nhất Bác) ho sặc sụa, hạ kính ô tô phẩy tay xua loạn đám khói thuốc Vương Nhất Bác vừa nhả ra.

Ai bảo Vương Nhất Bác không vướng bụi trần, thanh tâm dục quả đối mặt với đời? Cậu cũng là con người, cũng đã từng yêu, cũng có thất tình lục dục. Nhưng những ngày ấy đã quá xa rồi, cậu cũng chẳng nhớ nổi nó như thế nào nữa. Có lẽ, cậu không hợp với chuyện yêu đương. Khi mới bắt đầu, chuyện gì mà chẳng hay ho thú vị, nhưng càng về sau, cậu chỉ thấy nó phiền phức. Mọi chuyện đối với cậu đều quá mức ràng buộc. Chăm sóc? Quan tâm? Đều quá sức với cậu rồi. Vương Nhất Bác nổi tiếng khô khan nghiêm túc, ít còn được, chứ đòi hỏi nhiều hơn cậu thật sự tải không nổi.

Chẳng ai là không có những luật lệ riêng của mình, Vương Nhất Bác cũng không ngoại lệ. Luật lệ riêng của cậu hiện tại là không dây dưa những chuyện phiền phức, tỉ như yêu đương, tỉ như có người chống lưng, tỉ như đi tìm bạn tình. Yêu đương, xin thôi đi, cậu tránh còn không hết, Nhất Bác đây chưa muốn thất nghiệp. Chống lưng? Thế thì khác gì bảo cậu đi làm trai bao? Bạn tình? Cậu xin lạy từ lúc quỳ đến lúc đứng, điều này so với yêu đương phiền phức không kém, có khi còn nguy hiểm hơn 1 bậc, biết thế nào được sẽ có 1 ngày người đó quay ngược lại tìm cậu tống tiền, hay nghe được tin cậu đi khách sạn với ai đó từ đám nhà báo. Vẫn là thôi đi, niềm vui của cậu bây giờ đang là tìm hiểu vũ đạo và tập đua motor. Cậu nay chỉ muốn thanh tâm quả dục, làm Đường Tăng mà sống qua ngày. Giờ đang không muốn vướng bụi trần!

Chẳng ai muốn phá hỏng cái quỹ đạo do chính mình tạo ra cả!

- Có lẽ? - Cậu lười biếng trả lời - Không thì sao mà được hẳn Tiêu Chiến tiên sinh chú ý?

Cậu đột nhiên bật cười, giọng điệu đầy vẻ trào phúng. Lần đầu tiên trong đời, có một nam nhân dám cả gan đến gạ cậu, còn cho rằng cậu với đám nữ nhân dễ dãi ngoài kia là cùng một giuộc. Ban đầu cậu còn suýt giận quá mất khôn, giờ nghĩ lại cũng quá mức tức cười.

- Cậu muốn thế nào? - Kỷ Lý ái ngại cho cậu một ánh mắt.

- Vậy anh nghĩ em sẽ thế nào? - Vương Nhất Bác nhếch mép dụi tắt điếu thuốc, mở cửa xe bước ra ngoài.

- Mà thôi, anh tin cậu. Bảo trọng!

Cậu quay lại gật đầu chào Kỷ Lý 1 cái rồi xốc balo rảo bước lên nhà.

Haiz, sẽ mệt rồi đây.

Cậu không tìm tới phiền phức, nay phiền phức lại tìm tới cậu.

---------------------------

Nhận được câu đồng ý của Nhất Bác, dù đã đoán trước được, Tiêu Chiến vẫn không khỏi cảm thấy có chút vui vẻ. Có lẽ làm ngoại lệ của người khác là tư vị như thế này đi. Vương Nhất Bác qua mồm em gái nói trước giờ đâu có đồng ý ai, nay lại chấp nhận lời mời gặp mình, quả là tâm tình không tệ.

Tiêu Chiến cẩn thận chuẩn bị, chọn tới chọn lui bộ quần áo mà anh thấy đẹp nhất rồi nhanh chóng lao ra xe vội vàng phi tới nhà Nhất Bác. Anh chờ mong được thấy biểu cảm của Vương Nhất Bác. Là tức giận? Là bực mình? Ánh mắt sát khí tỏ vẻ không phục? Dù thế nào, cũng quá mức phong phú. Anh không kìm được ý nghĩ muốn thấy nhiều hơn những biểu cảm của cậu ngoài cái bản mặt lạnh lùng cao lãnh kia. Anh muốn thấy cậu mất kiểm soát vì mình. Cái ý chí quật cường của cậu thật là cái người khác muốn đánh gãy.

Con người ta là thế, thấy điều gì thanh cao bất phàm, đều muốn vấy bẩn kéo nó xuống cùng vị trí với bản thân. Vì họ không muốn công nhận, không muốn thấy điều gì khác cao quý hơn mình.

Tiêu Chiến cũng không ngoại lệ.

[ Bác Chiến ] Trò Chơi (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ