Không phải không thể yêu, mà là không yêu được, một phần nào đó, anh sợ tình yêu này của anh sẽ gây tổn thương, gây rắc rối cho cậu. Đây là điều anh không muốn.
Nhưng trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác sau khi nghe xong câu kia chẳng thể hiện ra bất kì biểu tình nào cả. Còn quay qua nhìn thẳng vào mắt anh cười nói:
"Em không vội!".
Má nó tức.
Tôi đang cố khiến cậu tuyệt vọng đấy, làm ơn hợp tác chút đi.
- Cậu không hiểu sao? Tôi bảo tôi sẽ không yêu cậu, cậu làm ra những chuyện dư thừa này làm gì?
- Thế ạ? Em chỉ nghe được trọng điểm là... - Vương Nhất Bác vừa nói vừa tiến sát lại phía anh - Anh nói em có thể làm tình với anh.
- Được. Giỏi thì cậu làm tôi đi.
Tiêu Chiến xưa nay giỏi nhất là tự tìm chỗ chết. Gì chứ chỉ cần khiêu khích được người khác, trả giá thế nào anh cũng chẳng sợ.
- Anh đang bị thương, em sẽ không vô nhân tính đến mức đấy. - Cậu lại gần vuốt tóc rồi hôn nhẹ lên đuôi mắt anh. - Ngoan. Đợi anh khỏi đã.
Tổ sư tổ sư!!! Cái gì mà ngoan với đợi? Tưởng tôi thèm làm tình với cậu hả thằng nhãi?
Tiêu Chiến nóng mắt đột nhiên kéo mạnh Vương Nhất Bác xuống hôn. Không hẳn là hôn, mà là cắn, anh cắn cậu mạnh đến mức bật máu. Cảm nhận được mùi máu tanh ngọt tràn vào trong khoang miệng, Tiêu Chiến mới chậm rãi buông cậu ra.
- Ha, chọc tức tôi? Xem sáng mai thằng oắt cậu đi casting kiểu gì.
Một lần nữa, lại trái ngược với viễn cảnh diễn ra trong đầu anh, Vương Nhất Bác không những không giận mà còn khúc khích cười.
- Cậu bị M à? Còn cười?
- Tiêu Chiến, anh có biết rằng anh rất không thành thật không?
Tiêu Chiến khó hiểu nhìn Vương Nhất Bác.
- Cậu nói cái gì?
- Tiêu Chiến, em chưa từng nói với anh sáng mai em có buổi casting.
Đoàng!
Trời ơi ngu rồi ngu rồi, cái mồm hại cái thân.
Tiêu Chiến thề giờ này mà có cái lỗ ở đây thì anh chỉ muốn chui xuống cho rồi, nhục quá. Miệng thì cứng rắn bảo không yêu nhưng vẫn ngày ngày tìm hiểu rồi ghi nhớ lịch trình của cậu ta, chẳng là không thành thật thì là gì. Lại còn ngu ngốc nói ra miệng.
- Biến đi! Ouch...
Tiêu Chiến thẹn quá hóa giận, ném gối lung tung vào người Vương Nhất Bác, nhưng đồng thời lại động vào dây truyền nước trên tay mình.
- Em sai, em sai rồi. Anh đừng động mạnh, vết kim lại rách ra. Đây em lại gần rồi, anh đánh đi, đánh bằng tay bên kia kìa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Bác Chiến ] Trò Chơi (Hoàn)
Fanfiction"... - Bạn cũng có dăm ba loại bạn. Không biết Tiêu lão sư đây, muốn là bạn kiểu gì của tôi? - Phải một lát sau, Vương Nhất Bác mới lười biếng cất lời. Không ngờ anh đã ý tứ như vậy rồi, Vương Nhất Bác lại muốn chơi...