Vương Nhất Bác mở to mắt như không tin nổi vào những gì mình vừa nghe thấy, đồng tử trong chốc lát bỗng nhiên giao động, hai tay bên dưới vô thức nắm lại thành quyền.
- Ông đừng có mà xưng hô tùy tiện. - Cậu gằn giọng nói, ánh mắt như có thể phát ra tia lửa.
- Ồ, tôi nói không đúng sao Vương thiếu? - Tiêu Khắc lúc này như làm chủ được tình thế, nhếch mép đắc ý.
- Không biết ở cái chốn Hàn Quốc đã dạy cậu Vương những cái loạn thất bát tao gì, khiến cậu Vương đây chạy biệt về Trung, đi thực tập làm minh tinh, cũng tẩy sạch profile, làm cho mình một cái vỏ bọc mới. Khiến Tiêu Khắc tôi đây phải vất vả cả tháng mới tra ra được cái lai lịch thật của cậu.
- Ông không có chứng cứ gì thì đừng nói xằng nói bậy.
- Cậu Vương, muốn biết xằng bậy hay không, chúng ta liền tra thử những trường trong profile của cậu một chút, xem cậu có thực sự học ở những trường đó không?
Dứt lời, Tiêu Khắc liền thảy lên bàn một bức ảnh chụp học bạ của cậu hồi cấp 1 và cấp 2, còn cả hồi lớp 10. Toàn bộ đều được phơi bày, hiện ra rõ mồn một trước mặt cậu.
Lúc này, Vương Nhất Bác im bặt, trong tức khắc không thể chống trả, cũng không thể nhìn thẳng vào lão ta nữa.
Tiêu Khắc khi này đã nắm chắc được 7 phần thắng rồi, liền ung dung tiến lại, ngồi trước mặt Vương Nhất Bác.
- Cấp 1 và cấp 2, cậu căn bản không có học ở trường làng hay tự học ở nhà gì cả, thậm chí, cậu còn được học ở một ngôi trường quốc tế nổi tiếng bậc nhất Hàn Quốc. Từ mẫu giáo, đến tận lớp 10. Sau đó thì qua Trung tự mình hoàn thành nốt chương trình cấp 3, bừa tại một trường trung học vô danh nào đó.
- Với cái chức quản lý và trưởng phòng quèn của ba mẹ cậu, làm sao có thể đáp ứng nổi chứ, đúng không?
- Ông sai rồi, ba mẹ tôi thực sự làm... - Vương Nhất Bác nhíu mày đáp lại.
- Tôi đâu có nói không phải, cậu gấp gáp gì chứ. - Tiêu Khắc thích thú cười. - Vì ba cậu, là con riêng.
- Không ai thích giao tập đoàn lại cho một đứa con ngoài giá thú cả. Nhưng chớ trêu thay, Vương gia chỉ có cậu - là cháu đích tôn, cũng là cháu trai duy nhất. Quyền thừa kế không thuộc về cậu thì thuộc về ai.
Những điều này, thực sự là rất ít, hầu như không ai biết cả.
Như đọc được những suy nghĩ trong đầu Vương Nhất Bác, Tiêu Khắc tiếp tục thao thao bất tuyệt.
- Tra từ cậu, rất khó, thông tin ít ỏi, lại khá mông lung mập mờ. Tra từ Vương thị, càng không có thông tin.
- Nhưng rồi tôi nhận ra, tập đoàn của nhà cậu, đâu phải tên là Vương thị. Nó không phải ở Trung, mà là ở Hàn.
- Là S.K.Y, phải không?
- Vương thiếu?
--------------
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Bác Chiến ] Trò Chơi (Hoàn)
Fanfiction"... - Bạn cũng có dăm ba loại bạn. Không biết Tiêu lão sư đây, muốn là bạn kiểu gì của tôi? - Phải một lát sau, Vương Nhất Bác mới lười biếng cất lời. Không ngờ anh đã ý tứ như vậy rồi, Vương Nhất Bác lại muốn chơi...