Vương Nhất Bác từng có một giấc mơ, rằng sau này, cậu sẽ có một người bạn gái thật xinh đẹp, cũng không cần phải thật quá xuất sắc, hợp với cậu là được.
Có lẽ là đến năm 32 tuổi đi, kết hôn. Sau đó có một đứa con kháu khỉnh, con gái thì tuyệt rồi, nhưng nếu là con trai cũng không tệ, cậu sẽ dạy nó chơi thể thao, thi thoảng cùng nhau tập nhảy.
Đúng là không còn gì tuyệt bằng.
Nhưng trên đời, mấy ai có được cuộc sống đúng như mong ước của mình? Đúng như những kế hoạch mình vạch ra?
Nói thì dễ, làm mới khó. Ngoài kia còn có vô vàn biến số cậu không thể lường trước được, quên mất chưa thêm vào trong giấc mơ của mình.
Tỉ như hôm ấy nhận phim với người từng tỏ tình với mình, còn không nhận ra người đó. Tỉ như người đó mang chuyện này kể với anh trai. Tỉ như anh trai người đó, là Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến là một biến số cậu không biết trước được, cũng không lường trước được. Khuấy đảo cuộc sống của cậu, mang cậu ra khỏi những xúc cảm thường ngày, những hôm đi làm tẻ nhạt sáng đi tối về, chẳng để lại dư vị gì trong đầu. Một Tiêu Chiến sống động, một Tiêu Chiến gian manh, một Tiêu Chiến đầy màu sắc.
Cũng tỉ như...
Cậu bắt gặp Tiêu Chiến ở trong bar, đang nói chuyện với người đàn ông khác. Vui vẻ đùa cợt, rượu ngon tràn cốc, gái đẹp đầy tay. Tuy là anh không có chạm, nhưng cũng đủ để cậu nóng mắt rồi.
/ ---flashback---
- Hmm... Alo?
- Anh Trác Thành, tôi, Vương Nhất Bác đây, xin lỗi đã làm phiền anh vào giờ này, nhưng anh có biết Tiêu Chiến ở đâu không?
- Hôm nay... anh ấy không nói với tôi.
- Vậy anh có biết anh ấy thường hay đi đâu không?
- Uhm, cái này, tôi biết có một chỗ...
---end flashback--- /
Khoảnh khắc ấy, Vương Nhất Bác chỉ muốn ngay lập tức bắt Tiêu Chiến về, hung hăng trừng phạt một phen rồi đem giấu nhẹm đi, không bao giờ để ai khác nhìn thấy, không bao giờ để Tiêu Chiến câu dẫn ai nữa.
Vương Nhất Bác tức giận, không hẳn là vì Tiêu Chiến bỏ đi không nói lời nào với cậu, cũng không hẳn vì cậu đi quay mệt mỏi cả ngày không thấy từ anh một tin nhắn, không hẳn vì anh đi vui vẻ với người khác mà quên mất cậu. Cái làm cậu chạnh lòng hơn cả, là có vẻ như, chỉ có mỗi cậu là bận tâm đến mối quan hệ này.
Chìm đắm trong luồng suy nghĩ của mình, chính Vương Nhất Bác cũng không nhận ra, mình đã đến đứng trước mặt Tiêu Chiến từ lúc nào.
- Nh...Nhất Bác? Em làm gì ở đây?
Tiêu Chiến giật mình, phải, giật mình! Từ trước đến nay, dù có bị tình nhân bắt gặp lăn giường với đối tượng khác, anh cũng vẫn bình thản mà đuổi người ta đi. Nhưng không phải bây giờ. Lúc này, Tiêu Chiến hệt như đứa đứa trẻ bị bắt gặp làm chuyện xấu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Bác Chiến ] Trò Chơi (Hoàn)
Fanfiction"... - Bạn cũng có dăm ba loại bạn. Không biết Tiêu lão sư đây, muốn là bạn kiểu gì của tôi? - Phải một lát sau, Vương Nhất Bác mới lười biếng cất lời. Không ngờ anh đã ý tứ như vậy rồi, Vương Nhất Bác lại muốn chơi...