31.07.2020
Mn đọc fic có thể cmt hong 🤭 Trao đổi với nhau đi nè, Mây thích lứm 🥰🥰🥰
--------------------------
Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Nhất Bác dẫn theo một đám người đi khỏi thành Bình Nhạc. Đoàn người ngựa trông rất có khí thế, Vương Nhất Bác cưỡi một con ngựa màu đen, giắt bên hông một đoản kiếm. Bộ lông của con ngựa đen tuyền óng mượt, cước bộ thoăn thoắt lại có lực, nhìn qua đã biết là ngựa tốt được lựa chọn và thuần hóa từ thảo nguyên.
Trương Bảo đang theo sau là tiểu đồng hầu hạ Vương Nhất Bác từ nhỏ. Hai người cùng nhau trưởng thành, một chủ một tớ cứ thế gắn bó với nhau đã hơn chục năm. Vương Nhất Bác cho phép Trương Bảo không cần tự xưng "nô tài" hay "tiểu nhân" với mình.
- Thiếu gia! Đợt này người muốn mua bao nhiêu tam thất?
- Còn tùy. Hàng đẹp mới mua, không thì đợi xem ở Vân Nam thế nào.
Đoàn người nghỉ lại một đêm ở khách điếm. Vương Nhất Bác mệt mỏi ngủ rất say. Nửa đêm, Vương Nhất Bác nửa tỉnh nửa mơ thấy mình đang lạc giữa một cánh rừng, bốn bên là cây cối um tùm. Trong mơ, hắn thấy mình bị thương, đang chật vật chạy trốn khỏi một bầy sói hoang. Hắn quay đầu lại, một con sói thật to chuẩn bị vồ tới. Bỗng, có một bàn tay kéo hắn chạy khỏi đó, lăn xuống một rãnh nhỏ. Hắn ngửi thấy mùi hoàng lan thoảng qua, rồi lại thấy trước mặt là một người mặc y phục màu xám khói. Mùi hoàng lan không còn, bóng người nọ cũng mờ dần.
Vương Nhất Bác sực tỉnh, cả người toàn là mồ hôi. Hắn nhìn lên trần nhà, định thần lại rồi mới lật chăn ra, bước xuống giường. Vương Nhất Bác rót một chén nước làm dịu cổ họng khô khốc, ngồi xuống bàn nhìn ra ngoài. Cửa sổ không đóng, gió đêm lùa vào mang theo chút hơi lạnh mỏng manh. Hắn hít một hơi sâu, mùi hoàng lan lại nồng đậm nơi cánh mũi. Bên hông dãy phòng này có một cây hoàng lan, mùi hương khi nãy hẳn là đến từ những cánh hoa nở muộn lúc cuối mùa.
Trời sáng, đoàn người ngựa lại tiếp tục cuộc hành trình. Trương Bảo nhìn về hai cỗ xe ngựa kéo phía sau, nhắm chừng chuyến này Vương Nhất Bác còn muốn mua thêm vài loại dược liệu khác. Hy vọng chuyến này thuận lợi, chẳng hiểu sao đêm qua Trương Bảo ngủ mơ thấy mình bị rượt đuổi, sáng dậy trong người cứ nôn nao.
- Thiếu gia! Đường đến thành Nam phải đi qua nhiều chỗ rậm rạp vắng vẻ, nên cẩn thận.
- Ừm.
Đoàn người rong ruổi suốt nửa tháng mới đến được thành Nam, bởi vì phải vừa đi vừa dừng để xem và đánh giá hàng hóa. Vương Nhất Bác cứ nhớ mãi giấc mộng đêm đó, không hiểu rõ là có điềm báo gì hay không. Đến được thành Nam rồi, hắn mới an tâm ngủ thật sâu.
Thành Nam vốn tên là Nam Nhạc, người dân gọi tắt mãi thành quen. Ở đây là đầu mối cung ứng rất nhiều loại dược liệu, lâm thổ sản cho những vùng lân cận. Vương Nhất Bác dẫn theo Trương Bảo và xe ngựa, mua được thứ gì thì đóng vào bao thảy lên cho ngựa kéo, thoáng cái đã đầy một xe.
Vương Nhất Bác đến gần một nhóm người đang đặt thảo dược trong những cái bao tải dứa màu nâu trầm, ở trên có cắm bảng giá. Chỗ này có lệ thuận mua vừa bán, không kì kèo mặc cả, không ép giá, không phá giá. Người mua từ vài trăm cân sẽ được chiết khấu vài lượng bạc xem như giữ mối.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bác Chiến I HOÀN] DƯỢC
FanfictionDiệc dư tâm chi sở thiện hề Tuy cửu tử kỳ do vị hối.