24/11/2020
------------------
Vương Nhất Bác nghe đến "ba tháng" lại cứ nghĩ đến những chuyện như chỉ còn sống được ba tháng, hoặc giống như khi hắn nghe người ta nói Hạ Như Mai có thai ba tháng, sắp trở thành tiểu thiếp của cha mình. Vương Nhất Bác rất nhạy cảm với hai từ "ba tháng".
- Trị bệnh này mất những ba tháng sao?
Tiêu Chiến thu dọn xong, lật cổ tay Vương Nhất Bác ra để chẩn mạch. Y bây giờ mới để ý Vương Nhất Bác thật trắng, là kiểu trắng trẻo nõn nà của đám công tử ca nhi. Y khẽ cười, khóe miệng chỉ cong rất nhẹ rồi nhanh chóng hạ xuống. Vương Nhất Bác nhìn lướt qua, lại vừa khéo trông thấy.
- Ngươi cười gì thế?
Tiêu Chiến trở về vẻ băng lãnh thường thấy, liếc nhìn tên phú gia công tử đang ngồi bên cạnh, mãi mới chịu mở lời:
- Ngươi có hiểu thế nào là hàn khí nhập thể không? Khí lạnh lưu lại trong cơ thể ngươi lâu như vậy, đã thâm nhập sâu vào tim phổi, để lại bệnh căn. Ba tháng đó chỉ có thể trừ đi bảy, tám phần thôi, còn lại phải kiên trì khoảng nửa năm nữa.
Vương Nhất Bác gật đầu, gãi cằm suy nghĩ xem có thể ở đây thêm được ba tháng nữa không.
- Vậy là ta sẽ ở đây với ngươi thêm ba tháng nữa á?
Tiêu Chiến chống tay, ngả đầu lên, nhìn Vương Nhất Bác. Chẳng biết thế nào mà y lại nghe trong âm thanh của Vương Nhất Bác có một chút trêu chọc.
- Ta có thể chữa, đại phu khác cũng có thể chữa, cho nên chuyện này là tùy ở ngươi. Nhưng mà ta chỉ có một câu nói ấy thôi, trị càng sớm càng tốt.
Tiêu Chiến nói xong thì quay lại gian thờ, bưng xuống mấy mâm lễ. Vương Nhất Bác đi theo y đến nhà bếp, tò mò nhìn mớ lá thông được gác trên kệ. Chỗ lá này Tiêu Chiến mới chặt về chiều qua.
Để làm gì nhỉ?
Cũng đến giờ cơm trưa, Tiêu Chiến bày thức ăn lên bàn, đứng chờ Vương Nhất Bác tập tễnh lại gần. Hắn nhìn mâm cơm thịnh soạn hơn mọi ngày, dường như đang tò mò.
- Muốn hỏi gì?
Vương Nhất Bác khá bất ngờ, hắn chưa mở miệng nói mà Tiêu Chiến đã đoán được. Hai người chỉ mới ở cùng nhau có mấy ngày, đến cả nói chuyện cũng chỉ nhát gừng, xoay quanh chuyện ăn ngủ uống thuốc, nhưng xem chừng hắn nghĩ gì thì Tiêu Chiến cũng biết.
- Hôm nay là lễ gì thế? Ta thấy ngươi dậy từ sớm, nổi lửa cũng sớm, còn bày lễ rất long trọng nữa.
Tiêu Chiến gắp thức ăn để vào bát cho Vương Nhất Bác, rót rượu, đáp lời:
- Húy kỵ* ngoại công của ta.
Vương Nhất Bác lúng túng, không biết nên nói gì nữa. Thảo nào hôm qua Tiêu Chiến mua nhiều thức ăn tươi như vậy!
- Người mất bao lâu rồi?
- Bốn năm.
Bốn năm? Tức là khi Tiêu Chiến mới mười bảy tuổi?
- Vậy quán lễ của ngươi...
- Ta tự lo liệu.
Vương Nhất Bác nghe thanh âm của Tiêu Chiến nhẹ như gió thoảng thì cũng không bất ngờ lắm. Y lúc nào cũng nhàn nhạt như thế, âm sắc không mang nhiều cảm xúc.