Nắng sớm tươi đẹp, thôn trong thành hết thảy sớm đã khôi phục.
Tiết tấu sinh hoạt của thành Tây cũng không nhanh, bộ sạp ăn vặt dưới lầu đều chống lên đến ba giờ, riêng chỉ bánh bao đều bán đi mấy chục lần là hết sức, nhà họ Lâm mới ăn no uống đủ đang chuẩn bị từ từ xuống lầu mở quầy bán quà vặt.
Đi mở cửa hàng là Lâm Hữu Dư, Vương Tú Chi cũng không vội xuống dưới, bà đang cùng bà nội Lâm xử lý hành cùng rau hẹ vừa cầm về.
“Mẹ, rau của mẹ này bộ dáng thật là tốt, lại còn sạch sẽ.” Lựa lấy rau hẹ trong tay, trừ bỏ lá vàng cùng vỏ khô, Vương Tú Chi thực tình tán dương lão thái thái ngồi đối diện: “Rau của con ở trên ban công cũng mọc, làm sao lại không hầu hạ thật tốt như mẹ chứ?”
Bà nội Lâm nghe vậy quay đầu liếc nhìn hai bồn cải thìa trồng trên ban công nhà con dâu, chỉ thấy trong hai bồn xốp đựng đầy bùn đất kia đứng thẳng mấy hàng cải thìa đang kỳ giáp hạt, lão thái thái lúc tuổi trẻ cũng được coi là một tay làm ruộng tốt lúc này nhíu lông mày, tức giận nói: “Chiếu theo cái cách nuôi này của của con đến khô cũng ăn không được rau trưởng thành. Hôm nay coi như xong, ngày mai con tìm thời gian liền rút hết mấy thứ này, quay đầu mẹ tìm túi hạt giống dạy con trồng.”
Vương Tú Chi vẻ mặt ngượng ngùng đáp ứng, quả nhiên bà không nên thấy rau ban công nhà mẹ chồng trồng thật tốt rồi liền tâm huyết dâng trào trồng thử hai bồn trên ban công một chút.
Lúc các bà ngồi ở chỗ đó xử lý rau, Lâm Lan thay xong quần áo mở cửa từ phòng ngủ đi tới.
Cô chải một cái đuôi ngựa, trên người mặc bộ tây trang thể hiện già dặn giỏi giang, bộ dáng trang điểm nhạt lại đeo túi xách da vừa nhìn liền biết là có chính sự muốn làm, dẫn tới lão thái thái cùng Vương Tú Chi cùng nhau nhìn sang.
“A, hôm qua mới nghe con nói đưa sơ yếu lý lịch lên mạng, hôm nay liền có công ty muốn con đi phỏng vấn?” Vương Tú Chi ngạc nhiên hô về phía con gái một tiếng, sắc mặt có chút ngạc nhiên.
Mùa này cũng không phải giờ cao điểm thông báo tuyển dụng, con gái ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày vừa đưa sơ yếu lý lịch còn có đáp lại, vẫn là rất hiếm thấy.
“Có lẽ là thiếu người đi.” Lâm Lan vừa trả lời một câu, cẳng chân đã bị một vật lông xù xù cọ xát một chút, vừa cúi đầu nhìn, liền là mèo trắng lớn ở nhà vòng quanh chân của cô đổi tới đổi lui: “Tuyết Hoa.” Lâm Lan cười đem mèo ôm giơ lên: “Chị muốn ra ngoài, chậm nhất là ban đêm về, đến lúc đó mang cho em thịt dê nướng em thích nhất có được hay không?”
Mèo trắng bị giơ lên treo giữa không trung cũng không sợ, cái đuôi rất tự nhiên rũ xuống ở đó, hướng về Lâm Lan kêu to: “Meo.”
“Không phải đi kiếm ăn a, xem như là thăm dò địa hình.” Lâm Lan trả lời mèo: “Nếu thăm dò địa hình thành công, về sau chị liền đi săn ở đó, mỗi ngày đều có thể về nhà a.”
“Meo ——”
“Không xa không xa, cưỡi đạp điện trong nhà nửa giờ liền đến, sản nghiệp viên* kia vẫn là rất gần.”
BẠN ĐANG ĐỌC
Khi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo
Hài hướcCác bạn vô truyện để biết thêm nhé 😊😊😊😊😊 mình để văn án giới thiệu trong truyện Đây là bộ thứ hai mình cày. Mãi mới đăng được. Mong ủng hộ nha 🙏🙏🙏🙏🌹🌹🌹🌹🌹🌹 Bộ này có 81 chương, chương cuối là phiên ngoại nhé , 😊