Chương 15

4K 294 42
                                    

Đã hai tiếng sau khi Lâm Hải từ Điền gia trở về nhà. Lâm Hùng đang đi chơi với bạn nên chỉ có Võ Tú và Lâm Giai Ân là đang ở nhà.

Võ Tú cầm tờ giấy ghi danh mục của hồi môn cần chuẩn bị, tay run run, giọng ngoan lệ "Không ngờ thằng con của ông còn nghĩ được đến nước này, tôi đã quá xem thường nó rồi."

Lâm Giai Ân ngồi bên cạnh mặt không biểu tình nhìn chằm chằm chữ chú rể Điền Chính Quốc và bạn đời Lâm Thái Hanh in trên tờ giấy, ánh mắt thoáng lên sát ý. Nhưng cô đã già đời hơn, đã biết cách không chế cảm xúc, không còn nhảy lồng lộn lên chửi bới như lúc phát hiện ra chính mẹ mình là người đầu têu châm ngòi cho cuộc hôn nhân này.

Từ cái ngày theo Lâm Hải đến tham dự tiệc rượu của các doanh nhân thành đạt ở A thị, có thể nói Lâm Giai Ân đã nổi lên dục vọng chiếm hữu bằng được Điền Chính Quốc ngay từ lần gặp đầu tiên.

Một người đàn ông độc thân, nói dáng vẻ có dáng vẻ, nói tiền bạc có tiền bạc, nói danh tiếng có danh tiếng, chỉ có người như vậy mới xứng với mình thôi, Lâm Giai Ân tự hoang tưởng.

Lâm Giai Ân sau lần gặp mặt đó đã không ít lần đánh tiếng với mẹ mình chuyện cầu thân với Điền gia, nhưng toàn bị phản đối với lý do "không môn đăng hộ đối".

Lâm thị không phải tài phú truyền đời, nhưng cũng không thể nói là nghèo, vậy mà mẹ cô lại nói như thể cô đang trèo cao, thật không thể chấp nhận được.

Nháo lớn một hồi nhưng vẫn không được gì, Lâm Giai Ân guyết định nhẫn nhịn chờ đợi, tìm cơ hội để tiếp cận Điền Chính Quốc. Có ai ngờ, sau ba tháng tham gia trao đổi sinh viên ở nước ngoài, vừa về đã nghe tin sét đánh Điền Chính Quốc sẽ lấy thằng anh trai hoang của cô, Lâm Thái Hanh.

Lâm Giai Ân lúc này âm thầm liếc nhìn mẹ mình, cười khẩy. "Ai bảo tính ngu thì chết, ngay từ đầu để mình gả qua thì có phải bây giờ cái gì cũng là của Lâm gia rồi không. Giờ thì hay rồi, gả một tên con hoang qua đó, còn phải chuẩn bị của hồi môn, sáng mắt ra chưa" Nhìn không ra đây là suy nghĩ mà một đứa con gái sẽ nghĩ về mẹ mình.

Võ Tú vẫn chậm chạp không nhận ra ánh mắt con gái đang rơi trên người mình, bà sốt ruột tiếp tục hỏi Lâm Hải đang chau mày suy nghĩ bên cạnh "Đừng nói với tôi là ông đang tính sắm đủ theo danh sách này nhé. Tôi tuyệt đối không đồng ý".

"Còn không phải do bà xúi giục tôi, ở đấy mà già mồm" Lâm Hải gắt lên.

Nhác thấy Lâm Hải có dấu hiệu sắp nổi điên, bà thức thời nhẹ giọng "Hay lần tới gặp mặt ông thương lượng lại đi. Chứ danh sách này cũng ngang ngửa giá trị sính lễ chúng ta yêu cầu rồi còn gì. Ông cứ lấy cớ con họ còn đang nằm thực vật, thằng Thái Hanh gả qua là thiệt thòi cho Lâm gia rồi. Còn muốn hồi môn nhiều thế, giết người à".

Lâm Hải thấy cũng không có cách nào khác, đành phải đi được bước nào tính bước đó.

Lâm Giai Ân đã ngồi bên cạnh hồi lâu lúc này mới lên tiếng "Gặp mặt cuối tuần sau con có thể tham gia không?"

Cả hai người Lâm Hải và Võ Tú đều quay qua nhìn con gái "Thái Hanh nó kết hôn, con tới làm gì?"

"Con chỉ hỏi vậy, không được thì thôi" Nói rồi cô ngúng nguẩy bỏ lên phòng.

[KookTae ver] Định Mệnh Se Duyên!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ