Chương 22

4.2K 273 1
                                    

Đã rất lâu rồi phòng ăn của biệt thự mới náo nhiệt như ngày hôm nay. Mẹ Điền hầu như không để người làm đụng vào quá nhiều, bà tự mình chuẩn bị mọi thứ. Từng món từng món được Vương quản gia đặt cẩn thận ngay ngắn, chẳng mấy chốc đã đầy một bàn.

Sau khi mọi người vào chỗ thì mới phát hiện ra thiếu mất Thái Hanh, theo bản năng ai cũng đều liếc Điền Chính Quốc.

"Để em ấy ngủ thêm chút nữa đi ạ" Hắn suy nghĩ rồi nói. Lần đầu thấy cậu ngủ ngon đến thế, hắn không nỡ đánh thức.

"Thái Hanh cả ngày nay ăn gì chưa? Mệt mỏi ngủ thì tốt, nhưng ít nhất cũng không được để bụng đói, rất nguy hiểm. Tốt nhất nên gọi nó xuống ăn một chút.". Kim lão gia sốt ruột cháu trai liền quan tâm hỏi.

Điền Chính Quốc thấy ông ngoại nói có lý, liền quay lên lầu về phòng mình gọi Thái Hanh. Nhưng khi tới gần giường cậu nằm, hắn liền nhận thấy có điều bất thường.

Cậu vẫn ngủ rất say nhưng hơi thở nặng nề, đôi má đỏ ửng, cả người đổ đầy mồ hôi mặc dù trong phòng đang bật điều hòa mát rượi.

Vừa mới chạm vào bên má liền cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực của cậu, Điền Chính Quốc vội bấm nút liên lạc xuống dưới nhà. Chưa đầy mười phút bác sĩ gia đình cũng đến. Mọi người đều thấp thỏm đứng cạnh giường lo lắng.

"Tóm lại là cậu ấy uống quá liều thuốc kích thích nhưng khi dược liệu phát tác lại chịu đựng một thời gian dài mới quan hệ. Đã vậy lúc quan hệ lại làm nhiều lần, còn không dùng bảo hộ nên cơ thể không kịp thích ứng thay đổi dẫn đến sinh bệnh. Cũng không có gì nghiêm trọng lắm đâu, bây giờ tôi sẽ truyền trước nước biển và một số vitamin, còn một vài thuốc bôi bên ngoài cơ thể thì mỗi ngày hai lần, xài tầm hai ba ngày sẽ không sao nữa. Tiện thể tôi nói luôn, lần sau nếu có muốn tăng tình thú cũng không được dùng thuốc quá liều như vậy, rất nguy hiểm" Vị bác sĩ già không hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện cứ thao thao bất tuyệt, không hề để ý đến Điền Chính Quốc mặt lúc này đã đen hơn đáy nồi.

Tiễn bác sĩ ra về, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, đơn giản ăn xong bữa cơm tối rồi ai lại việc người nấy. Kim lão gia sau đó cũng vào thăm Thái Hanh, nhưng tự thấy bản thân ở đó cũng không giúp được gì nhiều đành quay về phòng nghỉ ngơi.

Riêng Điền Chính Quốc thì vẫn cứ túc trực suốt bên giường bệnh, mẹ Điền phải năm lần bảy lượt năn nỉ, hắn mới chịu xuống nhà ăn chút ít.

Thái Hanh sau khi được truyền nước xong thì ngủ thẳng đến sáng hôm sau mới tỉnh. Vừa mở mắt cậu liền nhận ra mình đang nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Điền Chính Quốc. Thái Hanh lần đầu tiên ngắm nhìn gương mặt hắn ở khoảng cách gần như vậy.

Cả ngày hôm qua được hắn "nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa" mà chăm sóc, cậu thật sự rất cảm động. Từ khi sinh ra đến giờ, ngoài ông ngoại, chỉ có hắn là người thứ hai quan tâm cậu như thế. Thái Hanh vươn tay chạm khẽ vào gò má Điền Chính Quốc, nghĩ đến có thể cùng người này đi hết một đời người, cậu lại nhiều hơn một chút chờ mong.

Điền Chính Quốc vốn ngủ không sâu, ngay khi cậu thức dậy hắn cũng đã tỉnh từ lâu. Vừa định mở mắt ra lại ngoài ý muốn cảm nhận được bàn tay non mềm của cậu cứ rụt rè lúc đụng lúc không lượn lờ quanh mặt hắn, chỉ vậy thôi cũng khiến cả người hắn ngứa ngáy.

[KookTae ver] Định Mệnh Se Duyên!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ