Chương 16: Tiểu Hồ Ly

5K 512 25
                                    

Sở Thanh Vân hét thảm một tiếng, chân vội lùi về phía sau. Bỗng một tiếng kêu nho nhỏ khiến y dừng bước. Tiếng kêu này giống như một con mèo con đang gừ gừ làm nũng vậy.

Sở Thanh Vân trong lòng hơi yên tâm, lại thò mắt nhìn.

Không thấy thì thôi, Sở Thanh Vân vừa liếc mắt đã bị con vật phía bên kia bức vách hấp dẫn. Đó là một con hồ ly nhỏ bằng lòng bàn tay, đằng sau có bốn cái đuôi phe phẩy, một thân đầy lông tuyết trắng xinh đẹp, đôi mắt trong suốt như bảo thạch.

Quan trọng nhất là vật nhỏ này đang nhìn y đắm đuối.

Sở Thanh Vân rất thích động vật, đặc biệt là những thứ xù lông. Lòng mềm mại hẳn, y khẽ vẫy.

"Bé ngoan, lại đây."

Con hồ ly nghe lời, ngoan ngoãn nhảy lên, ai dè chân bị một sợi dây đỏ kéo lại. Nó mở to đôi mắt đỏ, kêu gừ gừ hai tiếng.

Sở Thanh Vân gấp rồi, muốn thò một tay sang bên đó để giúp vật nhỏ, ai dè tay y căn bản không lọt được qua cái lỗ bé tí này.

Nhìn con vật nhỏ cụp tai xuống, lòng Sở Thanh Vân cũng đau theo, y nhớ ra mình có một cái đùi gà, liền chạy lại lấy đút đút cho hồ ly ăn.

"Bé ngoan, tí nữa tao sẽ lấy kiếm đục cái lỗ này ra, bây giờ ăn tạm thứ này đã nhé."

Hồ ly ngửi thấy mùi đùi gà, hai cái tai lại dựng thẳng lên, nó vui vẻ nhào tới ngoạm lấy cái đùi rồi chổng mông quay lưng lại với Sở Thanh Vân.

Sở Thanh Vân: "..."

Nhìn qua cái lỗ có vẻ khó khăn. Sở Thanh Vân không biết bên kia là gì, có vẻ cũng là một sơn động như bên này. Sở Thanh Vân đoán vật nhỏ từ bên ngoài bò vào rồi bị mắc dây không thoát được.

Càng nghĩ càng đau lòng. Y quyết tâm đứng lên dùng Câu Ly kiếm bắt đầu đẽo tường.

Thời gian trôi thật nhanh, những tháng ngày đẽo tường trôi qua nhàm chán. Thật ra mới ngày thứ hai Sở Thanh Vân đã nhận ra tường này không thể dùng sức mà đẽo, y đành phải cố gắng luyện kiếm, lực đạo chiêu kiếm rất lớn vậy mà mỗi lần chỉ mài ra được một vết nhỏ.

Cũng phải thôi, lần trước y mất hơn một tháng mới đẽo được một cái lỗ cơ mà.

Chiêu thứ năm của Hỗn độn vô ảnh kiếm có vẻ hữu dụng nhất, Sở Thanh Vân cứ lặp đi lặp lại quá trình ra chiêu. Cho đến một ngày kia, Sở Thanh Vân rơi vào một trạng thái cực kỳ ảo diệu. Y cảm thấy tâm linh tương thông với Câu Ly kiếm, thậm chí mỗi một lần giơ lên lại thấy nó reo vang vui mừng.

Sở Thanh Vân nhắm mắt cảm nhận trạng thái này. Kiếm vô thức vung lên.

"Uỳnh."

Vách động lắc lư không ngớt, một cái lỗ to tướng bị Sở Thanh Vân đục ra, nhưng thiếu niên vẫn không hay biết gì, y còn chìm trong cảm giác vừa nãy.

Tu sĩ đốn ngộ hiếm thấy vô cùng, không ngờ Sở Thanh Vân tình cờ gặp phải.

Hồ ly nhỏ chờ đợi gần hai canh giờ, nó gấp không chịu nổi nữa bèn kêu lên liên tiếp. Sở Thanh Vân bấy giờ mới bừng tỉnh.

[Hoàn]Sư tôn đừng tới đâyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ