Chương 19: Bí mật của Sở Thanh Vân.

5.2K 498 22
                                    

Bạch Cẩn Phong vô thức nhíu mày.

Đệ tử này trời sinh mị lực, làn da trắng nõn, đôi mắt đỏ bừng như vừa bị bắt nạt, trông vừa nhu thuận vừa ngoan ngoãn. Vẻ đẹp của Lục Thanh Sương là loại nhu mì điềm đạm, khác hoàn toàn với vẻ yêu diễm của Sở Thanh Vân. Nghĩ đến đây một tia chán ghét loé lên trong mắt Bạch Cẩn Phong nhưng rất nhanh đã rút đi.

Sao hắn lại có thể đem Sở Thanh Vân so sánh với người khác chứ. Sở Thanh Vân bây giờ hẵng còn nhỏ, bề ngoài non nớt và yếu đuối, nhưng chỉ vài năm nữa thôi gương mặt ấy nẩy nở sẽ quyến rũ vô cùng. Y là loại đẹp đẽ phô trương làm người ta không thể rời mắt.

Thiếu niên luôn luôn lạc quan và mỉm cười, dù cho có bao nhiêu khó khăn cũng không bao giờ lùi bước, năng lượng trên người y có thể toả sáng muôn nơi. Thứ dung chi tục phấn bình thường làm sao có thể so sánh được.

Ánh mắt Bạch Cẩn Phong tối lại, liếc nhìn vết kiếm xẹt qua má Lục Thanh Sương thành một vệt máu đỏ chói mắt. Bàn tay nâng Vô ảnh kiếm, thản nhiên lấy một chiếc khăn tay ra lau chùi.

"Thanh Sương ngươi bị thương rồi. Về bôi thuốc đã, có gì nói sau đi. Vi sư hiện giờ chuẩn bị bế quan."

Bình thường nếu Lục Thanh Sương bị thương như vậy, Bạch Cẩn Phong sẽ hỏi han ân cần rồi cho thuốc. Căn cơ hắn không tốt, thể chất lại yếu đuối nên luôn được sư tôn để ý hơn một chút. Nhưng mấy tháng gần đây có vẻ mọi thứ đều khác, Bạch Cẩn Phong lạnh nhạt với hắn hơn hẳn.

Chẳng lẽ là do Sở Thanh Vân Trúc cơ đạt được Ngũ sắc tường vân nên sư tôn mới quay sang coi trọng y sao?

Ác ý trong mắt tràn ra, Lục Thanh Sương nặn ra một giọt nước mắt, cố tỏ ra yếu mềm, điềm đạm cầu xin.

"Sư tôn. Kỳ thực đệ tử đến đây để cầu xin người. Thanh Vân sư đệ đã bị phạt diện bích hơn bốn tháng rồi, mong sư tôn nể tình đệ ấy còn nhỏ dại chưa hiểu chuyện mà tha thứ."

Bạch Cẩn Phong nâng mi, ý đồ nhìn rõ mục đích của Lục Thanh Sương. Cuối cùng hắn nghiêm nghị nói.

"Lời vi sư đã nói ra ít khi nào rút lại, nếu Thanh Sương thương tiếc sư đệ có thể đến Tuyệt linh động chờ đợi, dù sao cũng chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa là y sẽ được ra ngoài."

"Sư tôn, ta..." Lục Thanh Sương kinh ngạc, thất thố nhìn Bạch Cẩn Phong, "Ta..."

"Sao? Lẽ nào Thanh Sương không thương tiếc sư đệ?"

Lời này của Bạch Cẩn Phong là ép Lục Thanh Sương phải đưa ra quyết định, hắn cắn răng đáp:

"Vâng. Vậy con sẽ đứng trước cửa Tuyệt Linh động đợi ngày sư đệ được ra ngoài."

Mặt trăng bị mây đen che khuất, dự đoán đêm nay có mưa.

Dưới bóng cây Thanh lương trà, mỹ nhân áo trắng cắn răng đứng đó, ánh mắt oán hận ngước nhìn chằm chằm lên cửa động bên trên.

Sở Thanh Vân đáng chết, tại y mà hắn phải chịu tội như thế này.

Mưa bắt đầu rơi từng hạt từng hạt, hơi nước bốc lên thành sương trắng, mái tóc dài nhanh chóng ướt nhẹp. Bỗng nhiên tiếng mưa đứt đoạn, ngẩng đầu lên thấy một chiếc ô giấy che trên đầu, Lục Thanh Sương tưởng là Bạch Cẩn Phong nên mừng rỡ quay lại, ai dè người đến là Diệp Thần.

[Hoàn]Sư tôn đừng tới đâyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ