Chương 32: Bắc Hàn Minh.

4.1K 442 19
                                    

Sở Thanh Vân hoảng hốt đến đờ người ra.

Hai người dường như đều kinh ngạc nên giữ nguyên tư thế một lúc, đến khi Sở Thanh Vân tỉnh táo lại, y sợ hãi đẩy mạnh làm Bạch Cẩn Phong mất đà lảo đảo lùi về phía sau.

Nhìn thấy một tia không hài lòng trên mặt Bạch Cẩn Phong, y lúc này mới cảm thấy mình hơi lỗ mãng, vội vàng nói tới chủ đề chính.

"Sư tôn, đệ tử muốn thi đấu."

Bạch Cẩn Phong đứng thẳng người dậy, âm thầm niệm Thanh tâm chú làm mình bình tĩnh lại rồi mới hỏi:

"Vì sao?"

Sở Thanh Vân mím môi, "Đệ tử muốn thử sức mình, đệ tử muốn chiến thắng."

"Không được." Bạch Cẩn Phong nghe xong lý do này thì lắc đầu, tiếp tục ấn người nằm xuống, lấy dược bôi cẩn thận vào vết sẹo trên vai y, xong xuôi mới nói:

"Sở Thanh Vân ngươi đừng lèo nhèo nữa. Ngươi cứ giữ cho mình không bị thương là vi sư đã hài lòng lắm rồi, những thứ như chiến thắng thì quên đi. Không cần thiết."

Lời Bạch Cẩn Phong nói ra xưa nay đâu ai dám làm trái. Sở Thanh Vân cảm thấy lần này xong thật rồi. Y ấm ức vô cùng, không nghĩ ra cách gì nữa đành cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt, mếu máo nắm lấy tay Bạch Cẩn Phong rồi lắc.

"Sức lực đệ tử chắc chỉ qua được vòng sau là cùng, đệ tử hứa sẽ không làm mình bị thương nữa. Sư tôn cho đệ tử thi đấu đi."

Bạch Cẩn Phong nhìn thấy gương mặt thiếu niên đỏ bừng, nước mắt lã chã rơi thì thật sự luống cuống.

"Từ từ đã, sao lại khóc rồi?" Bạch Cẩn Phong hỏi xong nước mắt của Sở Thanh Vân càng rơi tợn, hắn hoảng hồn vội vã giơ tay ra lau đi vệt nước kia, sau lại thấy mình hơi lỗ mãng nên rút tay về, "Dừng lại ngay, vi sư... vi sư..."

Cuối cùng hắn đành thở dài, thoả hiệp.

"Được được. Tham gia thì tham gia, nhưng mà để vi sư thấy một vết thương nào ở trên người ngươi nữa thì phải tự nguyện bỏ cuộc, biết không?"

"Vâng, cảm ơn sư tôn." Sở Thanh Vân đôi mắt hẵng còn đỏ bừng mà miệng đã nở nụ cười tươi tắn, lúm đồng tiền bên má lập tức hiện ra.

Bạch Cẩn Phong đồng ý rồi mới thấy hối hận. Sở Thanh Vân cực kỳ không đáng tin, có lần nào lên Đỉnh Thiên Nhai này mà không vì gây chuyện đâu.

Nhưng mà cứ nhìn thấy gương mặt kia Bạch Cẩn Phong lại không tài nào từ chối nổi... Thôi thì đành nhận mệnh vậy.

***

Ngày thứ hai quan chiến Sở Thanh Vân đến thật sớm, không ngờ Diệp Thần và Từ Kha còn đến sớm hơn, y cười tươi vỗ vai hai người.

"Hai vị sư huynh đến sớm làm gì vậy? Chờ ta sao?"

"Thanh Vân sư đệ. Đệ sao rồi?" Từ Kha ngạc nhiên khi nhìn thấy Sở Thanh Vân, vội vàng giữ lấy vai y rồi kiểm tra hết một lượt. "Ủa kỳ lạ, hôm qua vết thương còn nghiêm trọng lắm mà?"

Sở Thanh Vân nghĩ đến ngày hôm qua mình còn khóc lóc lăn lộn trong lòng Bạch Cẩn Phong, mặt nhỏ đỏ bừng lên. "Ừm. Sư tôn chữa cho ta rồi, chỉ còn sẹo mờ thôi."

[Hoàn]Sư tôn đừng tới đâyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ