Quyển 3 - Chương 11

1.1K 148 12
                                    

Vậy mà đã gần một tháng từ khi vụ thằng nhóc nhà lửng bị hóa đá. Thời gian qua tôi cũng không thấy có thêm rắc rối nào nữa, câu chuyện về Phòng chứa bí mật đã dịu đi vài phần.

Nói đi cũng phải nói lại. Không khí ảm đạm giờ đây đối với tôi chẳng là cái khỉ gì hết. Sắp tới mùa giải Quidditch, đồng nghĩa với việc tôi phải bù đầu vào luyện tập. Chưa kể rằng kiến thức của năm Ba còn nặng khó tả. Tôi đã đăng ký hẳn 13 môn để học đó.

Trận đấu tiếp theo chúng tôi sẽ giao chiến với Hufflepuff.

---

Cả đội chúng tôi đang trên đường ra sân tập, ai nấy đều hào hứng nhưng đã bị dập tắt ngay sau khi Marcus mở miệng nói bài diễn thuyết quen thuộc trước khi tập luyện mà tôi cho rằng đó là anh ta học thuộc của những đội trưởng đời trước.

- "Cố gắng lên, chúng ta chỉ còn vài tuần nữa thôi là thi đấu rồi. Tuyệt đối không thể để thua lũ Hufflepuff được. Đặc biệt là mày đấy Ellyna, trận sắp tới này, điều khiến anh lo lắng nhất là mày đấy."

Tôi nghệt mặt ra hỏi, "Mắc gì lo lắng tới tôi? Do tôi chơi giỏi quá hả? Cảm ơn."

Alex cốc đầu tôi, "Mày bớt ảo tưởng. Tầm thủ của Hufflepuff là Cedric Diggory. Cả cái Hogwarts đều biết mối quan hệ của mày với anh ta, và trận đấu sắp tới mong mày không kiêng nể gì mà chơi thật sự nghiêm túc, mang lại chiến thắng cho Slytherin. Ý Marcus là như vậy đấy."

Tôi à một cái, "Tưởng gì. Tôi sẽ đè bẹp cả cái nhà Lửng cho anh xem."

Marcus lườm nguýt tôi, "Làm gì thì làm, nhớ những điều mình vừa nói, Ellyna."

---

- "Lâu lắm không thấy cưng nha Luxie."

Tôi bế Luxie xoay vòng vòng, vùi mặt vào đám lông dày thơm nức mùi hoa hồng. Trời đất, bây giờ nó còn sang hơn cả tôi, sống với quý tử lâu quá mà.

- "Hình như nó béo hơn rồi thì phải." Tôi nói.

Zabini ngoe nguẩy cái đồ chơi mèo, lơ đãng đáp, "Vậy hả? Luxie ăn nhiều lắm. Tôi cũng không để ý mấy."

Vuốt ve Luxie một lúc, tôi thấy nó duỗi thẳng người ra, ngáp thật to. Có lẽ bé yêu của tôi mệt rồi, nên trao nó lại cho vòng tay của Zabini thôi.

- "Chắc là nó buồn ngủ. Zabini, trò có muốn đến đại sảnh đường ăn tối chung với tôi không?"

Zabini bế con mèo lên, vuốt ve, "Tôi sẽ xuống sau. Chị đi trước đi tiền bối. Tôi phải cho Luxie ngủ, nếu nó ngủ sai chỗ thì mai áo chùng của tôi sẽ toàn lông mèo mất."

- "Được rồi."

Tôi nhảy chân sáo khỏi phòng sinh hoạt chung, vui vẻ sải bước tới đại sảnh đường. Dạo này tôi hay ở một mình, chẳng mấy khi nói chuyện với ai. Một phần do công việc trợ lý của tôi khá bận bịu, một phần do phải tập Quidditch từ sáng tới chiều. Cả ngày tôi chạy qua chạy lại, bê đồ tới lui, tới tối tôi lại ngủ say như chết vì kiệt sức. Kết quả là sáng tới đại sảnh đường không còn một bóng người, đồ ăn nguội ngắt, tối trở về phòng sinh hoạt chung rệu rã cũng không còn ai ngồi lại.

[Đồng Nhân Harry Potter] I Was Born To DieNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ