Chương 3: Gặp mặt hoàng thượng
Không biết qua bao lâu, tiếng động ầm ĩ bên kia bình thường trở lại. Cố Vân Tiện nghe thấy tiếng bước chân. Hít một hơi thật sâu, nàng biết bây giờ đến phiên mình.
Người đến không ít.
Đệm lót của nàng kê bên trái điện. Lúc này quỳ lạy tại chỗ, miệng nói thánh an, mắt nhìn sàn nhà trước mặt vẫn không nhúc nhích. Một đôi hài thêu hoa văn kim long lướt qua mặt nàng, nàng nhìn thấy áo bào màu đen, nghe được hơi thở tùng bách quen thuộc.
Rất lâu trước đây, nàng cũng rất hiếu kì vì sao hắn không thích mùi Long Tiên Hương, cũng chưa bao giờ dùng đến. Mùi hương trên người hắn đều không phải là mùi Long Tiên Hương các đời hoàng đế yêu thích, mà là mùi tùng bách ấm áp như ánh mắt trời, nhẹ nhàng khoan khoái như có một loại khí độ riêng.
Lúc trước nàng đã từng vô cùng mê luyến mùi hương này.
Hoàng đế ngồi xuống, các phi tần theo tới cũng tự tìm vị trí của mình. Lữ Xuyên tằng hắng một cái, nói với nàng: "Cố nương tử, bệ hạ có chuyện muốn hỏi ngài."
Nàng yên lặng đứng lên rồi quỳ xuống giữa điện.Nói là bệ hạ hỏi, trên thực tế người mở miệng là Lữ Xuyên: "Hôm nay tại vườn mai rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, bệ hạ muốn nghe một chút. Mời Cố nương tử thuyết pháp."
Nghe nàng thuyết pháp, nói cách khác là đã nghe người khác thuyết pháp rồi hả? Vậy thì, Bạc Cẩn Nhu hung hăng quậy phá lại ngu ngốc, Diệp Linh tâm cơ sâu sa, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Nàng cúi đầu chậm rãi nói: "Hôm nay nô tì vì muốn thưởng mai ở vườn mai, không nghĩ lại gặp phải Bạc mỹ nhân, Diệp tài tử và Hình nhu hoa. Chúng nô tì có chút tranh chấp, sau đó Bạc mỹ nhân nói muốn hái một nhành mai dâng cho thái hậu. Nghĩ Hình nhu hoa mang long thai có phúc khí, liền để cho nàng đi chiết. Bởi vì trước đây, nô tì chiết mai được thái hậu ưa thích, cũng đi theo nhìn. Nhưng không ngờ đột nhiên... ngã sấp xuống. Hình nhu hoa vì kinh hãi mà trượt chân ngã xuống. Nô tì nghĩ nàng là người có thai, nếu té xuống rất nguy hiểm, liền tận lực đỡ lấy nàng." Dừng lại một chút, có chút lo âu hỏi: "Hình nhu hoa không sao chứ?"
Lữ Xuyên sững sờ, có vài phần nghi ngờ nhìn Cố Vân Tiện. Vị nương nương này trước đây làm Hoàng hậu nương nương, ghen ghét các phi tần như thế nào hắn vẫn còn nhớ rõ mồn một. Thế nào hai tháng không gặp đột nhiên đổi tính? Buổi chiều ở vườn mai hắn cũng khá hoang mang, lúc ấy đứng cách đó không xa, tuy không thấy rõ ánh mắt của nàng, nhưng lại tinh tường nghe được Bạc mỹ nhân châm chọc khiêu khích nàng, ngôn từ xem thường, châm chích vô cùng. Nếu là lúc trước làm Hoàng hậu nương nương nhất định đã sớm nổi giận, nhưng hôm nay nàng lại chỉ trầm mặc.Thấy Cố Vân Tiện đang nhìn chằm chằm, đầy trông mong vào hắn, Lữ Xuyên ho khan: "Nhu hoa nương tử không có việc gì, may là Cố nương tử đã đỡ nàng, không thì đã nguy hiểm rồi."
Gánh nặng trong lòng Cố Vân Tiện được giải khai, cũng may là không sao, tất cả kế hoạch này đều nằm trong sự khống chế của nàng, chỉ duy nhất lo lắng một điều là thân thể Hình nhu hoa quá kém, coi như mình đỡ được nàng ta nhưng không bảo đảm sẽ đỡ được con của nàng ta. Như vậy là tốt nhất rồi.
Lữ Xuyên thấy thế nghi hoặc càng sâu, biểu tình nàng biến hoá không rõ ràng. Nàng có thật đang lo lắng cho con của Hình nhu hoa?
Trong lòng hắn nghĩ như vậy, đã có người thay hắn nói ra: "Ta xem nương tử như vậy, đều có chút hồ đồ. Có phải do ngươi ở trong Tĩnh Sinh các phật đường, ở lâu rồi tính tình đã thay đổi? Lại còn quan tâm con nối dòng của bệ hạ, cũng không giống Hoàng hậu nương nương trước kia nha."
Mọi người nhìn về phía Bạc mỹ nhân, lại nhìn Cố Vân Tiện. Mỗi người đều biết câu nói này ngụ ý gì. Lúc trước Cố Vân Tiện bị phế chính là vì liên luỵ đến vụ án độc hại hoàng duệ. Hôm nay Bạc mỹ nhân nhắc tới, đơn giản là muốn vạch trần ý đồ.
Lữ Xuyên quan sát trong điện một chút, hỏi: "Xin hỏi nương tử, tại sao lại đột nhiên ngã sấp xuống?"
Cố Vân Tiện trầm mặc một chút chớp mắt, nói:"Bởi vì có người đẩy ta từ phía sau."
"Ngươi nói bậy cái gì?" Bạc mỹ nhân lạnh lùng nói, "Ai đẩy ngươi? Ta thấy rõ ràng chính là ngươi muốn hại Hình nhu hoa mới nhào lên."
Nàng kích động như vậy là điều đương nhiên, lúc đó nàng đứng phía sau Cố Vân Tiện. Lữ Xuyên cũng nhìn thấy, hôm nay Cố Vân Tiện như vậy, không phải là lên án nàng đẩy nàng ta sao!
Cố Vân Tiện quay đầu nhìn về phía nàng, giọng nói nhàn nhạt: "Nếu ta muốn hại nàng, thì việc phải đỡ nàng ta nữa?"
"Làm sao ta biết được. Hoàng hậu nương nương tâm tư khó lường, ta làm sao có thể phỏng đoán được.."
Nàng (Bạc Cẩn Nhu) lại gọi nàng (Cố Vân Tiện) như vậy. Buổi chiều ở vườn mai, nàng ta cứ như vậy gọi nàng, đơn giản là muốn nhục nhã. Lúc đó nàng nhịn, nhưng lần này sẽ không dễ dàng như vậy đâu.
Cố Vân Tiện cau mày, nàng quay đầu sang chỗ khác: "Bạc mỹ nhân nói sai rồi. Ta đã không còn là Hoàng hậu. Vào ngày mùng ba tháng chín, bệ hạ đã hạ chỉ phế truất ta. Ngươi gọi như vậy rõ ràng không đem ý chỉ của hoàng thượng để vào mắt."
Bạc mỹ nhân nghe vậy cả kinh, vội nhìn lên trên bảo tọa, nói: "Nô tì nếu có lỡ lời, xin bệ hạ thứ tội..." Vậy mà lại bị Cố Vân Tiện làm quên mất tình huống hiện tại? Ở đây không thể giống như vườn mai, dám làm trò trước mặt bệ hạ cùng chúng phi, thật sự là...
Trong lòng đang ảo não, chợt nhớ tới một chuyện lập tức nói: "Ngươi nói ngươi đi vườn mai thưởng mai? Một phế hậu như ngươi không lo an tĩnh ở Tĩnh Sinh các, lại chạy đến mai vườn thưởng mai? Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao? Bệ hạ sẽ tin sao?"
Lời vừa nói ra, Diệp tài tử lập tức cả người vô lực. Cái này... Bạc Cẩn Nhu là người của Cố Vân Tiện ư? Rõ ràng là các nàng dẫn nàng ta ra ngoài, nàng cho là bệ hạ không tra ra được sao? Trước mặt nhiều người đem ra chất vấn nàng!
![](https://img.wattpad.com/cover/169677878-288-k269255.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
PHẾ HẬU XOAY NGƯỜI KÝ - HỒI SÊNH
Ficción GeneralTác giả: Hồi Sênh Thể loại: Ngôn tình Cố Vân Tiện từng là mẫu nghi thiên hạ, chính thê của hoàng đế, ngày về mang tâm tư thiếu nữ ái mộ đế vương của nàng. Nhưng đế vương vốn không có tình cảm. Nàng cuối cùng bị phế truất hậu vị, bị ban cho cái chết...