Chương 14: Thoát Tội

1.7K 51 1
                                    

A Mộc dừng lại một chút: “Lệnh nghi nương tử đoán không sai, chính là bụi cây đó.”
“Ngươi đã biết mình phạm tội, vậy hôm nay ngươi đã biết lí do tại sao Bạc thị lại sai ngươi hất chậu nước?” Thái hậu chậm rãi nói.
“Dạ, lúc đó tiểu nhân không biết, nhưng trong lòng vẫn luôn thấy thấp thỏm. Vì vậy vẫn ở một bên nhìn lén. Tiểu nhân thấy Bạc thải nữ mang theo Hình tài tử và Diệp tài tử đi qua, lại đứng dưới tàng mai xảy ra tranh chấp với Cố nương tử. Sau đó Bạc thải nữ kêu Hình tài tử đi qua chiết mai, dẫn nàng tới gần khối băng kia…”
Duẫn lệnh nghi hít một hơi thật sâu: “Ý ngươi là, Hình tài tử ngã sấp xuống đất là bởi vì…” Ánh mắt kinh ngạc quét qua người Bạc Cẩn Nhu.
Bạc Cẩn Nhu thấy thế lại vô cùng trầm mặc, hôm nay cho dù nàng nói cái gì cũng trở thành biện minh: “Căn bản thần thiếp không biết người này. Cái gì mà hất nước với đồng hương, Ngọc nhi cũng không biết!”
“Trước hết ngươi đừng ồn ào, để cho hắn nói xong đã.” Thái hậu thản nhiên nói.

Tất cả mọi người đều không lên tiếng, Bạc Cẩn Nhu đặt hai tay trên đất, cúi đầu, giống như đang khóc.
“Sau chuyện xảy ra ngày hôm đó, tiểu nhân vẫn luôn thấp thỏm, không biết có phải mình đã phạm vào sai lầm lớn. May mắn sau đó nghe được long thai trong bụng tài tử không có việc gì, nên trong lòng mới an tâm một chút. Nhưng chuyện kia vẫn khắc sâu vào lòng tiểu nhân, khiến cho tiểu nhân hàng đêm đều không ngủ được. Hôm nay biết bệ hạ mang theo Cố nương tử cùng đi vườn mai, tiểu nhân muốn khai báo với bệ hạ, cho nên mới ở một bên nhìn trộm. Sau khi bị bệ hạ bắt được, tiểu nhân nhất thời sợ hãi, nên cái gì cũng không dám nói!” Hắn dập đầu với hoàng đế, “Bệ hạ thứ tội, trước đó tiểu nhân không biết việc này liên quan đến nguy hại hoàng duệ, bằng không có chết cũng không dám làm chuyện này!”
Hoàng đế nãy giờ vẫn nghe theo mẫu hậu, bây giờ rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói nhàn nhạt không rõ vui giận: “Lữ Xuyên, trẫm nhớ ngươi từng nói với trẫm, mùng một tháng chạp ngày ấy đúng là dưới tàng mai có một khối băng bất thường?”
Lữ Xuyên trả lời: “Dạ. Bởi vì yêu cầu về mặt đất sạch sẽ trong vườn là vô cùng nghiêm ngặt, không thể xuất hiện một khối băng bất thường như vậy, nên thần phá lệ chú ý.”

Sau khi Lữ Xuyên nói vậy, sự tình lại trở nên căng thẳng. Càng quan trọng hơn là, lúc này hoàng đế hỏi như vậy cho thấy hắn tin lời khai của A Mộc, phán Bạc thị có tội.
Có người luôn nghĩ hắn trước giờ luôn sủng ái Bạc thị, còn tưởng hôm nay nàng có thể lọt lưới. Nhưng xem ra, quả nhiên việc này đã khiến hắn chán ghét vứt bỏ Bạc thị, giáng vị cũng không phải ý nghĩ nhất thời.
Nghĩ như vậy, không khỏi trầm mặc liếc nhìn Cố Vân Tiện – một người giống như vô hình. Bạc thị bởi vì mạo phạm nàng mà bị giáng vị, lẽ nào bây giờ, trong lòng bệ hạ, địa vị của nàng lại cao đến vậy?
Bạc Cẩn Nhu nghe vậy sắc mặt trắng bệch, suốt buổi chiều bị tra khảo, hoàng đế vẫn không tỏ thái độ, cho nên nàng vẫn mang một phần hi vọng với hắn, nhưng bây giờ cây cỏ cứu mạng cuối cùng cũng biến mất, khiến cho nàng không có cách nào chấp nhận được.
“Bệ hạ, ngài không nên tin tên tiện nô đó! Hắn nói cái gì cũng không đúng! Thần thiếp hầu hạ ngài đã gần hai năm, lẽ nào thiếp là hạng người gì ngài còn không biết!”
Hoàng đế nghe vậy chầm chậm quay đầu lại, bên môi mang theo một nụ cười hứng thú: “Ngươi là hạng người gì? Cẩn nương, trẫm quả thật muốn biết ngươi là hạng người gì.” Thanh âm không mang theo một tia tức giận nào, “Vì sao ngươi lại giết cung nga mà trẫm tán thưởng, ngươi cho rằng trẫm không biết sao?”
“Bệ hạ…” Cả người Bạc Cẩn Nhu run lên, tất cả biện bạch đều dừng ở trong cổ họng.
“Trước giờ trẫm vẫn luôn nghĩ, ngươi chẳng qua là lòng dạ có chút hẹp hòi. Một cung nga mà thôi, ngươi nhìn không vừa mắt thì xử trí như nếu nào tuỳ ngươi vui vẻ. Vậy mà nay, ngươi là đánh chủ ý lên con nối dòng của trẫm, quả nhiên là lớn mật.”
Sau đó ánh mắt dời đi, tựa như không muốn nhìn thấy nàng nữa: “Mẫu hậu, Bạc thị tuỳ người xử trí, trẫm không có ý kiến.”
Thái hậu gật đầu: “Trong cung tuyệt đối không thể chứa chấp kẻ rắp tâm hại người. Nể tình nàng hầu hạ con hai năm nay, ban cho được chết toàn thây.”
Trong lòng Cố Vân Tiện run lên. Trong đầu hiện lên một hình ảnh, vừa nhanh vừa đột ngột: Hoàng đế đứng ở thư phòng Đại Chính cung, phía dưới hơn mười cung nhân đồng loạt quỳ xuống. Hắn viết xong một hàng chữ, chậm rãi ngẩng đầu, khoé mắt đuôi mày đều là vẻ lạnh lùng chán ghét: “Trong cung tuyệt đối không thể chứa chấp kẻ rắp tâm hại người, thấy nàng hầu hạ mẫu hậu nhiều năm, ban thưởng cho được chết toàn thây.”
Cung nhân bưng lên một cái khay, trên mặt khay có lụa trắng, chuỷ thủ và một chén rượu độc.
Đó là, ban cho nàng…
Trong bụng quặn đau một trận, giống như thuốc độc đang cuồn cuộn bên trong, ăn mòn lục phủ ngũ tạng của nàng. Không thể khống chế, nàng ôm bụng, rên một tiếng đau đớn rồi ngả về phía trước.

PHẾ HẬU XOAY NGƯỜI KÝ - HỒI SÊNHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ