Chương 9_ 10

2.2K 71 0
                                    

Chương 9: Giáng Vị
Cố Vân Tiện vẫn đang còn khiếp sợ, mỗi một câu của Thái hậu đều làm lòng nàng hoang mang, nàng thậm chí còn nghĩ rằng mình đang nằm mơ. Nàng nghĩ đến Trinh tiệp dư, nghĩ đến Khương sung nghi, nghĩ đến Trầm thục nghi, Bạc mỹ nhân và Hình tài tử. Sau đó những người này biến mất, nàng lại nhớ tới người thiếu niên ở Lâm Uyển vì nàng cài trâm hoa, dung mạo chàng khôi ngô tuấn tú, vẻ mặt lại như chẳng để ý đến bất kì chuyện gì trên thế gian.
Nàng vì hắn, suýt nữa đã huỷ hoại cả bản thân mình.
“Thái hậu, không phải A Vân không muốn đáp ứng người, chỉ là A Vân lo lắng. Lo lắng sẽ lại đối với bệ hạ một lần nữa…” Cố Vân Tiện khổ sở nói, “Nô tì không biết nô tì có thể quản được chính mình hay không…”
Thái hậu thu lại vẻ mặt tươi cười. Trầm mặc hồi lâu, sau đó bà nhìn Cố Vân Tiện: “Nếu như ai gia mong muốn, con có đáp ứng ai gia không?”
Cố Vân Tiện gần như hoảng hốt nhìn bà. Người trước mặt này là người mà nàng kính trọng nhất trên đời, trọng lượng của bà trong lòng nàng giống như phụ mẫu. Yêu cầu của bà, nàng đều không dám cự tuyệt, thế nhưng chuyện này thật sự là…
Thái hậu bỗng nhiên mệt mỏi khoát tay: “Được rồi, con đi xuống trước đi. Ai gia mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một chút.”
Cố Vân Tiện lặng lẽ dập đầu một cái, cái trán chạm xuống đất vang lên âm thanh vô cùng thanh thuý. Cung nga tiến lên nâng nàng dậy rồi đưa ra ngoài.
Mới vừa bước ra Đông điện, liền thấy cách đó không xa có một thân ảnh cao lớn. Hoàng đế mặc áo khoác màu mực, chậm rãi bước vào. Bên ngoài tuyết bay, Lữ Xuyên thu dù lại, phủi phủi tuyết đọng phía trên xuống đất. Sắc mặt Hoàng đế có hơi trắng bệch, nhìn Cố Vân Tiện trầm giọng hỏi: “Mẫu hậu có khoẻ không?”
Cố Vân Tiện sửng sốt: “Thái hậu, người..”
Hoàng đế thấy nàng ấp úng, vùng xung quanh lông mày cau lại. Định hỏi lại một lần nữa đã thấy nàng cúi đầu thật thấp.
Liễu thượng cung đến vừa lúc nói: “Bệ hạ đến ạ? Thái hậu mời người đi vào.”
“Vân nương… đứa nhỏ này thật quá mức cẩn thận.” Thái hậu tựa vào gối mềm, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Vẻ mặt Hoàng đế khẽ lay động, mỉm cười nói: “Nếu nàng khiến mẫu hậu tức giận, người đừng… để ý đến nàng ta nữa.”
“Cũng không phải nàng chọc ta giận.” Thái hậu thở dài, “Sợ rằng do ta không suy nghĩ chu toàn, làm nàng sợ. Cũng không thể trách nàng.”
“Suy nghĩ không chu toàn?” Hoàng đế nhíu mày.
Hắn đã đến rồi, cũng không nghe cung nhân nói hôm nay có phi tần nào thỉnh an khiến mẫu hậu nổi giận. Rốt cuộc người vì sao tức giận, vốn tưởng rằng bị kẻ không hiểu biết chọc giận, hôm nay xem ra lại không đơn giản như vậy.
“Hôm nay nàng dìu ta đi gặp mọi người, luôn mồm câu nệ tiểu tiết. Ta nghĩ tới lúc trước nàng ở bên cạnh ta hầu hạ dưới gối. Nhất thời thương cảm bảo nàng đừng gọi ta thái hậu, cứ gọi giống như trước kia là được.” Thái hậu trả lời, “Kết quả nàng không chịu. Lúc ấy ta rất bực bội nên tỏ ra không vui với nàng ta. Bất quá bây giờ ngẫm lại, nàng làm vậy cũng không có gì đáng trách. Thân phận nàng như vậy, nào dám làm ra chuyện tình khiến người dèm pha?”
Hoàng đế nghe vậy không trả lời, một lúc sau lại cười cười: “Hiện tại Vân nương rất thủ lễ.”
“Đúng vậy. Hài tử này nói với ta gì mà ‘Thầm nghĩ yên yên lặng lặng hầu hạ Thái hậu, không cưỡng cầu điều gì.’ nhất cử nhất động cũng đúng như nàng nói vậy. Ngày hôm qua bị Khương sung nghi làm cho nhục nhã lớn như vậy, thế nhưng nửa câu uỷ khuất cũng không có! Ai gia nhìn thấy lại cảm giác có chút thương yêu.” Thái hậu liên tục thở dài, “Mặc dù bây giờ con không quan tâm đến nàng nữa, nhưng ai gia vẫn muốn nhắc nhở con một câu. Dù sao nàng cũng là thê tử kết tóc của con, ngay cả con sau này không muốn gặp nàng thì cũng nên phân phó một tiếng, đừng để cho nàng chịu nhiều ủy khuất như vậy. Dù sao với tính tình hiện nay của nàng, nhất định sẽ không chủ động xuất hiện trước mặt làm chướng mắt con.”
“Không chủ động xuất hiện trước mắt làm chướng mắt.” Hoàng đế mỉm cười, “Như vậy cũng tốt.”
Thái hậu tựa như không phát hiện sắc mặt khác thường của hắn, vẫn nhỏ nhẹ ôn nhu nói với hắn vài chuyện. Hoàng đế cũng không ngắt lời, luôn trầm mặc lắng nghe. Cho đến lúc thời gian không còn sớm mới đứng dậy cáo lui.
Đợi lúc Hoàng đế đã đi rồi, Liễu Sắc lúc này mới thấp giọng hỏi: “Thái hậu, ngài xác định làm như vậy không có vấn đề gì?”
“Ừ.” Thái hậu trả lời, “Mấy ngày nay ta đã tỉ mỉ suy nghĩ, sở dĩ Hoàng đế sinh ra hứng thú với Vân nương, đại khái cũng vì sự thay đổi lớn trong tính cách của nàng. Trước đây Vân nương gần như phát rồ phát dại vì Hoàng đế, không chỉ có ta và ngươi nhìn thấy, Hoàng thượng chắc chắn cũng hiểu được. Đối với một người nam nhân mà nói, một nữ nhân đã từng yêu mình cuồng si nay đột nhiên từ bỏ hắn. Điều này thật sự kích thích hứng thú của hắn. Huống chi hoàng đế lại có tính tình như vậy.”
Bên môi bà lộ ra một nụ cười giễu cợt: “Ngươi biết vì sao hắn nạp Cảnh Phức Thù làm tiệp dư không? Bởi vì hắn cảm thấy nàng thú vị. Hiện tại ta muốn nói cho hắn biết, so với Cảnh Phức Thù thì Vân nương càng đáng để chú ý hơn.”
***
Cố Vân Tiện ngồi một mình trong phòng suy nghĩ thật lâu.

PHẾ HẬU XOAY NGƯỜI KÝ - HỒI SÊNHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ