Nàng càng nói càng tức giận, chưa dừng lại đã bị hắn nắm chặt tay, ôm vào trong ngực.
Hắn ôm lấy nàng từ phía sau, lời nói mang theo ý cười: “Nói trẫm nghe một chút, mẫu hậu phạt nàng như thế nào?”
Đợi một lúc sau mới nghe được nàng buồn buồn lên tiếng: “Thái hậu không phạt ta. Bà chỉ không gọi ta theo hầu hạ bà dùng bữa, nên ta liền sao chép… những kinh Phật này.”
Hắn đáp lại: “Ồ, người yêu cầu nàng sao chép kinh ư?”
“Không có.” Nàng giải thích “Là ta tự…”
“Được rồi được rồi, trẫm biết là nàng hiếu thuận, mẫu hậu bảo nàng làm gì nàng đều cam tâm tình nguyện.” Hắn nói “Trẫm nhìn nàng khó khăn như vậy, hay là trẫm thay nàng đi giải thích với mẫu hậu, để cho người không giận nàng nữa?”
“Thật không?” Nàng quay đầu lại, mặt lộ ra vẻ vui mừng.
“Thật.” Hắn ung dung cười trêu chọc, “Tuy vậy, trẫm giúp nàng việc lớn như vậy, nàng làm sao để tạ ơn trẫm đây?”
“Tạ ơn ngài?” Cố Vân Tiện mở mắt “Nếu không phải vì bệ hạ, ta căn bản sẽ không phải rơi vào tình cảnh này.”Hắn cúi đầu mỉm cười: “Vậy là nàng vẫn đang oán giận trẫm?”
“Ta không dám.”
“Vậy nàng tạ ơn trẫm như thế nào đây?”
Thật là cố chấp.
Nàng nhìn móng tay sạch sẽ của mình, nét mặt lộ vẻ giằng co, hồi lâu giống như đã quyết định, thấp giọng nói: “Bệ hạ muốn ta tạ ơn ngài thế nào?”
Hắn thu hết biến hoá của nàng vào đáy mắt, cũng không biết trong lòng mình là cảm giác gì. Bên ngoài truyền đến âm thanh, hắn biết mình phải rời đi.
“Trẫm thấy chữ viết của nàng ngày càng đẹp, viết cho trẫm một bức thư pháp đi.”
Cố Vân Tiện không biết hoàng đế giải thích với thái hậu như thế nào, tuy vậy vấn đề này cũng không phải trọng điểm. Thái hậu chỉ giả vờ giận mình, là để cho hắn vì nàng giải thích, hôm nay đã đạt được mục đích, tự nhiên biết thời thế mà tỏ vẻ tha thứ.
Mùng năm tháng giêng, nàng chuyển từ nơi cũ đến Trường An điện, tiếp giáp với Trường Tín điện của thái hậu, là trắc điện của Trường An cung.
Ngoại trừ việc đó, Thái hậu còn ban cho nàng hai cung nữ và bốn thái giám, đồng thời trong cung trình lên phấn son bột nước, đồ trang sức trân châu bảo thạch cùng với quần áo mùa đông mới.
Hai cung nữ một người tên Thái Hà, một người tên Thái Chỉ. Thái Hà giỏi giang thông minh, Thái Chỉ thận trọng cẩn thận, trước đây đều là người hầu của Trường Tín điện. Lúc các nàng hành đại lễ với Cố Vân Tiện, nàng tự mình nâng các nàng dậy, cười nói: “Khiến cho hai vị nữ quan tới hầu hạ một người tiền đồ không đoán trước được như ta, thực sự là uỷ khuất rồi.”
Thái Hà cười nói: “Nương tử khiêm tốn rồi, thái hậu nương nương phân phó nô tì đến hầu hạ nương tử, đó là phúc của nô tì, sau này chuyên tâm trợ giúp nương tử, tuyệt đối không hai lòng.” Thái Chỉ cũng nhẹ giọng thưa vâng.
Thái giám đứng đầu gọi là Hoàng Trung, thấy thế nịnh nọt nói: “Nương tử nói mình tiền đồ khó dò, hôm nay thái hậu nương nương cùng bệ hạ đều chiếu cố nương tử, nghĩ tới ngày nương tử trở lại vị trí cũ sẽ không xa.”
Nàng thu lại nụ cười, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hoàng Trung. Ánh mắt kia ôn hoà không mang theo tức giận, Hoàng Trung lại cảm giác được một loại áp lực xông tới.
“Trung đại nhân là người thái hậu phái tới, nói vậy cũng là người mà lão nhân gia tín nhiệm. Nếu ngươi không quen ở Trường An điện thì có thể trở về, chắc chắn thái hậu vẫn sẽ luôn tín nhiệm ngươi thôi.” Nàng thản nhiên nói.
BẠN ĐANG ĐỌC
PHẾ HẬU XOAY NGƯỜI KÝ - HỒI SÊNH
Ficción GeneralTác giả: Hồi Sênh Thể loại: Ngôn tình Cố Vân Tiện từng là mẫu nghi thiên hạ, chính thê của hoàng đế, ngày về mang tâm tư thiếu nữ ái mộ đế vương của nàng. Nhưng đế vương vốn không có tình cảm. Nàng cuối cùng bị phế truất hậu vị, bị ban cho cái chết...