Khoảnh khắc mẹ đem toàn bộ nhật ký bày ra trước mắt Trương Minh Thiện,ánh mắt cậu chợt tối sầm đi,cậu tiến đến giật lấy quyển sổ của mình,kìm chế mà nói:"Mẹ,sao mẹ lại xâm phạm đến quyền riêng tư của con?"
"Mày là con tao,mày còn có quyền riêng tư à?Nếu không phải tao phát hiện đêm nào mày cũng cắm cúi viết cái gì đó,mày còn định giấu tao đến khi nào?"
"MẸ!"-Lần đầu tiên,suốt 18 năm,Trương Minh Thiện bộc lộ cảm xúc của mình mà quát lên,cậu tức giận nhìn về phía đồng hồ mà mẹ mới mua cho cậu mấy tháng trước,giờ đây mới phát hiện bên trong trục quay có một ánh đèn màu đỏ nhấp nháy,bé đến mức phải để ý mới có thể nhìn rõ
Nhưng mà,cậu lại cười
Cười đến mức tim cũng thấy đau
"Mẹ...mẹ rốt cuộc không tin tưởng con đến vậy à?"
Còn cài hẳn camera lặng lẽ quan sát cậu suốt từng ấy thời gian
Trương Minh Thiện sốc đến chỉ có thể cười đầy bất lực,cậu cảm thấy trái tim mình bây giờ như có một hòn đá bị kẹt lại,thở không nổi,khóc cũng chẳng xong
Cậu ngẩng đầu nhìn người đàn bà đối diện với ánh mắt đầy căm phẫn,chưa bao giờ cậu nhìn bà như thế này
Mắt cậu cay,cũng vô cùng đỏ
Nhưng lại không thể rơi một giọt lệ nào
Bà lại coi đó là vô ơn,bất hiếu,chỉ tay về phía cậu,vẫn là những lời mắng nhiếc đầy chói tai ấy:"Mày đúng là hết thuốc chữa!Nhìn xem mày viết cái gì đây,tâm tư không để đến học tập lại đi nói xấu về mẹ mày,đồ bất hiếu,còn cái gì đây..."
Bà vừa mắng vừa tức giận lật từng trang giấy,hừ một tiếng:"Tâm tư đặt vào đâu thế hả,à,là tao quản mày chưa đủ chặt,còn dám giấu tao yêu đương...là con gái nhà nào đây chứ,hư đốn đến thế là..."
"MẸ,MẸ CÓ THÔI ĐI KHÔNG HẢ?"-Trương Minh Thiện chạy đến giật lại quyển sổ từ tay bà,vài trang vì sự giằng co của hai người mà đứt đoạn,giấy vụn rơi xuống đất
"Đúng đó,là tôi giấu mẹ yêu đương,là tôi muốn sống cho mình một chút thôi ,mẹ cũng không muốn để tôi thoải mái chút nào cả!Mẹ mắng tôi cũng được,đừng mắng người tôi thích!Mẹ dựa vào cái gì mà ngăn cấm tôi chứ?Rõ ràng tôi cũng đã giữ thành tích hạng nhất theo ý mẹ rồi còn gì,dựa vào cái gì....dựa vào cái gì mà quyết định thay tôi ?"
"Mày là do tao sinh ra,là tao quyết định cuộc sống của mày!"
"Mẹ nực cười thật ấy,tôi đã cầu xin mẹ sinh ra tôi chưa?"-Trương Minh Thiện ôm đầu quỳ xuống,cậu hét lên,lồng ngực thở hổn hển,phập phồng không ngừng
Cậu ngẩng đầu nhìn người mẹ trước mặt,người mà được gọi là mẹ,trong mắt những người khác là âm thanh ngọt ngào ấm áp nhất,tại sao với cậu chỉ có nỗi kinh sợ không có ngày nào có thể ngủ ngon?
"Mẹ có biết là,mẹ là người đáng sợ nhất cuộc đời của tôi không?"
Nghe thấy hai từ 'đáng sợ',Thu Tâm chợt thu lại cánh tay đang định giơ lên của mình,bà chôn chân một chỗ,khó khăn thốt lên:"Đáng sợ?"
BẠN ĐANG ĐỌC
BUỔI CHIỀU HÔM ẤY [FULL]
Teen FictionGiới thiệu: Thích một người là như thế nào? Chính là cậu nhìn bảng, còn cô nhìn cậu Là cậu ấy giảng bài cho cô, còn cô thì vui đến nỗi chẳng thể tập trung Thực ra điều hối tiếc nhất của tuổi trẻ có lẽ chính là không đủ dũng khí. Nghĩ mà xem giữa hai...