Chương 30:Bí mật của Khôi [1]

113 5 0
                                    

Không biết thời gian đã qua bao lâu,bởi vì lớp học quá đỗi ồn ào,Minh Tuệ căn bản không ngủ được,thêm nữa cách vài phút là có người lại bàn cô tặng quà cho cậu,nếu không phải chocolate thì cũng là quà và thư tình,thực sự vừa phiền vừa mất kiên nhẫn

Thực ra được nhiều người thích,cũng chẳng phải vẻ vang gì

Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Minh Thiện ghét nhất mấy mùa lễ hội rồi

Cô ngẩng mặt lên nhìn đồng hồ trên tường,đã 5 giờ chiều rồi,người trong lớp cũng không còn nhiều là bao,cô khẽ đưa mắt quan sát xung quanh một chút,cũng không thấy Hà Hân ở đâu

Mong rằng bây giờ cô nàng đang ở cùng Kim Thành...một ngày lễ tuyệt vời như thế, ở bên cạnh người mình thích có lẽ rất tuyệt

Ánh nắng chiều dần chuyển thành màu hồng cam dịu dàng,thu mình về hướng Tây để nhường chỗ cho mặt trăng buông xuống

Gần cuối năm,trời tối rất mau,còn nửa tiếng nữa mới đến sáu giờ mà đường đã lên đèn. Cô cảm thấy mình đợi cũng đủ lâu,còn định đứng dậy đợi cậu ở cổng

Thế nhưng động tác liền dừng lại khi nhìn vào học bàn của Thiện .Phải rồi,còn quà của cậu,làm sao bây giờ?

Trương Minh Tuệ vừa đứng lên lại ngồi xuống,cô chống cằm nhớ lại những lời của cậu đừng chạy lung tung,rất có kiên nhẫn tiếp tục chờ

Tuy Trương Minh Thiện khét tiếng là trạng nguyên trường học ,tính cách cũng chẳng đáng yêu gì nhưng cậu lại là người biết giữ lời hứa.Không đợi cô chờ thêm một phút,người đã xuất hiện ở cửa,mồ hôi nhễ nhại,áo đồng phục xộc xệch như thể vừa đi đánh nhau về

Cậu dần dần tiến lại gần cô,lúc này cô mới cảm thấy cậu như vừa hối hả chạy về đây,lồng ngực phập phồng,hô hấp liên tục

"Bị ma rượt hả?"

Thiếu niên nhíu mày:"Con ma trước mặt tôi nè"

Thấy cô trề môi tức tối thế kia,vội vàng sửa lại

"Rồi rồi,là sợ cậu đợi lâu mà"-Thiếu niên cong môi cười,giọng điệu cứ dỗ dành cô

"Cậu cũng ngoan thật đấy,bảo ở yên một chỗ liền không đi đâu"-Vừa nói cậu vừa xoa đầu cô như hệt đang dỗ dành,mà hành động này khiến Minh Tuệ vẫn như cũ cảm thấy ngại ngùng đỏ mặt

Tuy nhiên cô cũng không bị lời ngon ngọt này dụ dỗ,ngẩng đầu lên nhìn cậu với ánh mắt kiên định,hỏi lại:"Mà cậu đi đâu lâu vậy,cứ tưởng cậu chuồn rồi cơ"

"Về mua cái này nè"-Nói xong,từ trong túi cậu lôi ra một chiếc hộp hình vuông,bên trên khắc ba chữ PNJ,thương hiệu trang sức rất nổi tiếng

Tình cảnh này,khác nào là cầu hôn chứ

Mà hình như Trương Minh Thiện không hình dung được như vậy,cậu đặt lên tay cô,cả người dựa vào bàn,dáng vẻ vô cùng phong lưu đắc ý

"Đừng cảm động,anh đây không biết phải làm gì mới khiến cậu vui nên mua đại thôi"

Câu trước đấm câu sau,như sợ cô hiểu lầm,cũng sợ cô thất vọng,mà phần lớn là sợ cô buồn nhiều hơn

BUỔI CHIỀU HÔM ẤY [FULL]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ