Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Dưới biển mây mênh mông, mây tuôn cuồn cuộn, gió táp thâu đêm. Gió điên cuồng thổi khiến mỏm đá trên đỉnh núi nứt toác, những cây thông bám mình trên vách núi lung lay muốn đổ, tựa như chốn địa ngục không có hơi người.
Một cái bóng màu đen xuyên mây rơi xuống, trong giây lát đã rơi được mấy chục trượng. Sau đó một cái bóng màu xám tăng tốc lao xuống, tóm được bóng đen khi chỉ còn cách mặt đất vài chục trượng, hai người dính vào nhau làm thế rơi càng mạnh. Đúng lúc này, bên hông bóng xám vang lên một tiếng bụp lớn, hai mảnh đai lưng màu đỏ bắn lên trời, trong chớp mắt đã trải dài hai ba chục trượng, rộng hơn ba thước, như bỗng dưng mọc thêm một đôi cánh đỏ tươi. Được đai lưng này kéo lại cộng thêm lực nâng của gió, thế rơi ào ào của hai người dần chậm lại. Khi chật vật chuẩn bị rơi xuống đất, người áo xám tung một chưởng vào không trung, mảnh đất phủ đầy tuyết trắng lập tức nổ ầm ầm, để lại một vết lõm chừng miệng bát. Trong giây lát lớp băng vỡ toang, nứt ra những đường vân như mạng nhện. Chịu lực đỡ từ đai lưng, cuồng phong cộng thêm một chưởng này, hai người tiếp đất bình yên. Người áo xám bị phản lực từ nền băng kích động chân khí trong lồng ngực, bỗng dưng lại có một luồng chân lực khác ập vào cơ thế, chấn động lục phủ ngũ tạng. Khóe môi y khẽ nhếch lên: "Ngươi.."
Người áo đen được người áo xám cứu, tuy khăn che mặt đã sớm bị gió thổi bay đi đằng nào không biết nhưng mảnh vải đen trùm đầu vẫn còn, che đi quá nửa gương mặt hắn, chính là Liễu Nhãn. Hắn cười gằn: "Ha ha ha ha... Ha ha ha ha... Ta đã nói từ lâu rồi mà, ngươi quá coi trọng tình cảm, người quá nặng tình cớ sao lại ép anh em rời đi, hại chết cả bạn mình? Ta thật sự không hiểu được, nhưng ngươi cứ làm ăn cái kiểu đó thì vĩnh viễn không giết nổi ta đâu, ha ha ha ha..." Người áo đen lấy tay áo che mặt ngênh ngang rời đi, gần như không lưu lại dấu vết nào trên mặt tuyết.
"Hự..." Đường Lệ Từ đưa tay lên ôm ngực, quỳ sụp trong tuyết, khóe miệng trào máu, nhuộm cánh môi đang cười mà như không cười kia càng thêm hồng hào tươi đẹp. "Ha ha, trên đỉnh núi ngươi đánh thua ta thì lập tức nhảy vực tự sát... Ta liều chết cứu ngươi mà ngươi còn cho ta một chưởng... A Nhãn ngươi đúng là... trò giỏi hơn thầy... nhưng..." Y nhỏ giọng nói đến đây, đột nhiên nôn ra một ngụm máu. Đường Lệ Từ lấy tay che môi, những ngón tay y và tuyết trên mặt đất nhuộm đầy tơ máu, giống như ngày hôm ấy y tự tay moi trái tim nát vụn của bạn thân ra vùi vào bụng mình.
Hôm nay... Phương Chu đã yên ổn dưới lòng đất... Vậy y hao phí hết tâm cơ làm ra những chuyện này còn có ý nghĩa gì..
Còn hậu quả... Phải dọn dẹp thế nào đây?
Đường Lệ Từ quỳ sụp trong tuyết, mái tóc bạch kim tung bay theo cơn gió tuyết điên cuồng. Máu nhuộm nửa người y, dải đai lưng màu đỏ diễm lệ cuộn mình dưới đất, phần đuôi tung bay phần phật trong gió, tựa như một pho tượng băng nửa đỏ nửa trắng, vừa mỹ lệ vừa cuồng loạn, quỷ dị khó lường.
Ngoài rìa lớp băng vỡ có tiếng chân nhẹ nhàng bước vào mảnh đất băng giá đã bị cơn bão tuyết phá hủy không còn nguyên vẹn. Đập vào mắt là dải đai lưng đỏ thắm dài hai ba chục trượng, người đó nhẹ nhàng a lên: "Đường công tử..."
BẠN ĐANG ĐỌC
(Edit - Hoàn Quyển 3) Thiên Kiếp Mi - Đằng Bình
General FictionTên cũ: Hồ Mị Thiên Hạ - 狐魅天下 Tên hiện tại: Thiên Kiếp Mi - 千劫眉 Tác giả: Đằng Bình - 藤萍 Thể loại: Võ hiệp, giang hồ, phá án Quyển 1 - Hồ Yêu Công Tử (Hoàn) Quyển 2 - Thần Võ Y Quan (Hoàn) Quyể...