Sau khi bà nội xuất viện, Phác Thái Anh không phải đến bệnh viện mỗi ngày nữa mà trực tiếp đến quán game sau khi tan học.
Phác Thái Anh giao ca với người khác xong, vừa ngồi xuống thì lập tức nghe thấy giọng nói của cô gái bên cạnh, giọng nói ngọt đến phát ngấy, một bên vỗ tay, cổ vũ cực kì nhiệt tình.
Ngoài học sinh ra còn có các cặp đôi đến quán game chơi, thường xuyên nghe thấy những ân thanh như vậy, Phác Thái Anh không quan tâm, cũng không nhìn sang đó.
Cho đến khi cô nghe thấy một giọng nói khác: "Tự chơi mình đi."
Trầm khàn, lạnh lùng.
Lại hòa hợp cái khí chất cà lơ phất phơ và sự thờ ơ xa cách đến hoàn hảo.
Lạp Lệ Sa.
Từ sau lần anh tức giận và nói "Cút", anh cũng không tới đây nữa.
Mà chủ nhân của giọng nói ngọt ngào vừa rồi đang đứng bên cạnh anh, váy ngắn lưng cao phối với đôi bốt dài, khuôn mặt trẻ con lại rực rỡ, quả thật giống với những người bạn gái cũ của Lạp Lệ Sa.
Vậy, đây là bạn gái mới của anh sao?
Cũng đúng, đã hai tháng anh không có bạn gái rồi.
Trước đây anh không độc thân lâu như vậy.
Cô gái nũng nịu nói: "Không phải anh nói sẽ đi cùng em sao?"
Lạp Lệ Sa chậc một tiếng, có chút không kiên nhẫn.
"Lạp Lệ Sa." Cô gái kéo cánh tay anh lại, sôi nổi: "Anh đi xem em nhảy có được không?"
Lạp Lệ Sa giơ tay, giật cái tay đang bị người kia túm ra, đi đến chỗ máy nhảy bên cạnh với cô ta.
Nhìn qua, cô gái kia cũng có năng khiếu nhảy, ngay khi giai điệu dạo đầu vừa vang lên, cô nàng đã vươn mình trên máy nhảy, thần thái ngời ngời, tự tin, vòng eo thon chân dài hút hồn những người xung quanh.
Ngoại trừ Lạp Lệ Sa.
Giữa chừng, anh nhận được cuộc gọi, đi sang một bên để nói chuyện.
Anh lười biếng dựa vào tường, vừa cúi đầu châm thuốc vừa trả lời điện thoại.
Tưởng Phàm: "A Lệ Sa, em gái tao đang ở chỗ mày phải không?"
Anh thở ra một làn khói: "Cho mày mười phút, tới đưa người đi, ồn ào quá."
"Má, bây giờ tao không đi được, bị lão Lưu bắt rồi." Tưởng Phàm sắp gục ngã rồi: "Mày giúp tao trông nó một chút, đừng để đứa thần kinh đấy chạy lung tung."
Lạp Lệ Sa chậc một tiếng rồi cúp điện thoại.
Sau khi nhảy xong một bài, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, Tưởng Vận quay đầu lại không tìm thấy Lạp Lệ Sa, nhíu mày, cuối cùng phát hiện anh ngồi trên ghế trong một góc vắng.
Trong miệng cắn điếu thuốc, đang nghịch điện thoại di động.
Tưởng Vận tức giận đi qua: "Không phải anh đồng ý xem em nhảy sao!"
Lạp Lệ Sa nhấc chân, lấy chân móc bàn trà, kéo sang một bên, chặn đường Tưởng Vận: "Đứng đó."
Tưởng Vận không qua được nên chỉ có thể đứng cách anh hai mét.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Lichaeng] Truỵ
Fanfictioncover tác giả: Điềm Thố Ngư truyện rất hay nên mình muốn các bạn biết tới nhiều hơn