Phác Thái Anh nghe ra ngụ ý của anh, cả người cứng đờ.Lạp Lệ Sa càng đến càng gần, nhưng cằm bị anh nắm lấy, vì bị dọa sợ nên cơ thể không thể nhúc nhích, chỉ có thể mở to hai mắt.
Lạp Lệ Sa vẫn bình chân như vại quan sát phản ứng của cô, đến khi môi sắp chạm tới thì Phác Thái Anh đột nhiên nghiêng người né tránh.
Động tác quá mạnh, tay cô không cẩn thận làm đổ một cái ly thủy tinh trên bàn trà.
"Keng" một tiếng, đập vào cạnh bàn.
Động tác của Lạp Lệ Sa dừng lại, khoảng cách và hành động vẫn giữ nguyên như cũ.
Phác Thái Anh lùi về sau, cúi đầu, bởi vì hoảng sợ nên lồng ngực phập phồng.
Xong rồi.
Anh nhất định sẽ tức giận.....
Ai ngờ giây tiếp theo anh lại cười rộ lên.
Anh dựa vào sô pha, nghiêng đầu cười, giọng nói khàn đặc vì bị cảm từ cổ họng phát ra giống như tiếng pháo (?????).
"Tôi còn tưởng cậu có thể giả bộ ngoan ngoãn đến cùng cơ đấy." Anh nói: "Xem ra cũng không phải vậy "
"....."
Phác Thái Anh nghĩ sao tính cách người này có thể tệ như vậy chứ ?
Anh đã sớm nhìn thấu cô, biết cô không giống với vẻ bề ngoài ngoan ngoãn nghe lời, anh không hỏi tại sao, cũng không quan tâm cô đối xử với anh thế nào, chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ cô lúng túng đỏ mặt.
Mặt Phác Thái Anh càng đỏ thêm.
Lạp Lệ Sa nhìn một lát, cười nói: "Về đi."
Phác Thái Anh ngạc nhiên.
Anh nhướng mày: "Không phải có lớp học à?"
———
Phác Thái Anh trở về trường thì vừa kịp lớp ôn thi bắt đầu.
Chỉ có cô và Khương Ngạn lọt vào cuộc thi Vật Lý cấp quốc gia, giáo viên tìm một phòng học nhỏ để dạy cho hai người.
Khương Ngạn thấy cô tới, thấp giọng hỏi: "Không phải cậu nói sẽ không đến sao?"
Phác Thái Anh: "Lúc đầu có chút việc."
Khương Ngạn cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không hỏi nhiều.
Sau khi lớp ôn kết thúc, Phác Thái Anh thu dọn cặp sách rồi đi ra ngoài.
Cố Mộng kéo cánh tay cô, lôi cô xuống chỗ ngoặt cầu thang nói chuyện.
Gần đây Cố Mộng vừa gặp đã yêu một anh chàng lớp 12, nhưng lại không dám xin số điện thoại, cũng không dám chủ động làm chuyện gì, chỉ dám nói với Phác Thái Anh rằng chàng trai kia đẹp ra sao.
Phác Thái Anh không có nhiều ấn tượng với vẻ ngoài mà cô ấy miêu tả, hỏi: "Cậu có ảnh chụp không?"
"Tớ làm sao dám chụp ảnh anh ấy." Cố Mộng nói: "Dù sao cậu chỉ cần biết anh ấy siêu cấp đẹp trai là được!"
Phác Thái Anh nghĩ nghĩ, hỏi: "So với Lạp Lệ Sa thì sao?"
"Tất nhiên là Lạp Lệ Sa đẹp hơn rồi." Cố Mộng cười ra tiếng: "Cậu ta chính là giáo thảo được mọi người công nhận đấy, nhưng có quá nhiều người thích cậu ta, thích cậu ta quá đau khổ, chỉ có kẻ ngốc mới thích cậu ta."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Lichaeng] Truỵ
Fanfictioncover tác giả: Điềm Thố Ngư truyện rất hay nên mình muốn các bạn biết tới nhiều hơn