Nam sinh vẫy vẫy tay nói với Tử Hy xong, nghiêng đầu trộm liếc nhìn Điền Chính Quốc một cái, trong lòng lẩm bẩm.
Anh Điền có ý tứ gì đây? Cô gái nhỏ kia đang chạy yên ổn, cũng không có ngáng đường anh, làm gì mà đang êm đang đẹp lại ném bóng về phía người ta chứ.
Lý Vi cách Tử Hy gần nhất, dẫn đầu đi tới, cô ấy nhanh chóng nhìn về phía sân bóng rổ đối diện, nói vói Tử Hy: “Tớ đi đưa cho bọn họ!”
Cô ấy nhặt bóng lên, hưng phấn chạy về phía đói diện.
Luyện tập bị cưỡng ép gián đoạn, Hồ Lan Lan và Ngụy San từ giữa sân chạy sang bên này.
Hồ Lan Lan thở hổn hển nói: “Nam sinh kia là ai thế? Đẹp trai ghê!”
Vóc dáng cao khoảng 1 mét 8, vai rộng chân dài, đường cong cơ bắp cánh tay gần nhưng rắn chắc có lực, tỷ lệ dáng người quả thực quá hoàn mỹ. Ngũ quan còn anh khí bức người, đặt trong đám người thì chính là tâm điểm trời sinh.
Ngụy San nói: “Điền Chính Quốc đó, Lan Lan đừng có tơ tưởng nha, nghe nói anh ta đã chơi qua không ít nữ sinh, hỗn loạn lắm.”
Hứng thú của Hồ Lan Lan rút đi: “À à…” Cô ấy cũng chỉ hóng trai đẹp mà thôi, còn nam sinh bên Chức Cao làm sao mà cô ấy dám chọc vào chứ.
Tử Hy lẳng lặng nghe hai người nói chuyện, mím môi không nói.
Cô rất khẩn trương, quả bóng kia dường như là do Điền Chính Quốc cố ý ném qua đây… cô không biết rốt cuộc là anh muốn gì nữa.
Lý Vi cầm bóng đi qua, đem bóng đưa cho Điền Chính Quốc: “Chào, chào anh Chính Quốc ạ, em… em là Lý Vi, học sinh của Nhất Trung bên cạnh.”
Cô nàng cũng nhìn thấy bóng rổ là do Điền Chính Quốc ném, cho nên lựa chọn bỏ qua nam sinh vừa mới gọi với qua đi.
Thật ra Lý Vi đã sớm nghe nói qua Điền Chính Quốc, nhà anh rất có tiền, là người của giới thượng lưu chân chính ở Giang Thành.
Tuy không biết vì sao mà nhà họ Điền lại cho phép anh vào Chức Cao học, hơn nữa cũng đúng là thành tích học tập của anh không tốt lắm, nhưng cô ta cảm thấy người có thân thế hiển hách như vậy tìm ngàn dặm mới có một người có diện mạo đẹp trai, chung quy thì những chuyện kia cũng không quá quan trọng.
Cô ta vẫn luôn muốn làm quen với Điền Chính Quốc, chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội.
Đồng phục màu đỏ ở trong gió đêm thổi lên một góc.
Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm đối diện một hồi, tầm mắt đảo qua bóng trong tay Lý Vi, ánh mắt như đóng băng: “Các cô cùng lớp?”
Lý Vi là lần đầu tiên đứng gần Điền Chính Quốc như vậy, tim đập vọt lên tận cổ họng, anh thật đẹp trai, dù cho hung dữ chút thì cũng không có vấn đề gì.
Cô ta phản ứng lại, nhìn về phía đám người Tử Hy phía sau, gật gật đầu: “Dạ dạ…”
Điền Chính Quốc hút một ngụm thuốc lá: “Thi đấu cái gì?”
“Tiếp sức 4 người 400 mét.” Động tác hút thuốc của anh rất ngông, một thân bĩ khí khiến trong lòng Lý Vi rung động từng đợt.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trêu Chọc | Jungkook
Fanfiction"anh có lý trí, không có phạm tội, em đừng sợ anh." "Không cần cảm ơn hay xin lỗi gì cả, thích anh một chút có được không?"