Tim Tử Hy đập thình thịch không ngừng.
Cô nhẹ nhàng cười, thanh âm nhàn nhạt: “Được.”
Chính Quốc quả thực là hưng phấn muốn chết, thật muốn dùng sức khảm cô vào trong người, nhưng lại sợ dùng quá sức khiến cô không thể hô hấp.
Anh buông cô ra, đổi thành nắm lấy hai vai nhỏ của cô, cúi người hôn lên trán cô.
Tử Hy chớp chớp mắt, khẽ nâng mặt lên, đáy mắt còn có chút ẩm ướt.
Cô cố ý nhăn khuôn mặt nhỏ lại: “Lần sau mà bỏ đi nữa thì em sẽ không đợi anh, sẽ trực tiếp tìm một người khác gả luôn.”
Tim Chính Quốc bị lôi kéo đến đau: “Đệch, đừng nói cái này, sẽ không có lần sau đâu.”
Còn lại một lần nữa, mệnh của anh dù không cần cũng muốn ở lại bên người cô.
Tử Hy mím môi nhìn anh: “Em phải về rồi.”
“Về đâu?” Chính Quốc nhéo mặt cô, “Ông đây cũng là nhà của em, là cảng tránh gió cho em mà.”
Anh thật sự là không biết xấu hổ mà.
Đáy mắt Tử Hy xấu hổ muốn chết, ngăn tay anh lại: “Sao anh phiền quá vậy!”
Chính Quốc cười, cô xấu hổ nhìn thật mẹ nó muốn mạng mà.
Anh bắt được cái tay nhỏ đang đẩy anh của cô, để ở bên môi hôn mấy cái, thanh âm tận lực nhẹ nhàng nhất: “Không lừa em Hy Hy, muốn cùng em có một ngôi nhà.”
Tử Hy rũ mắt, khóe môi hơi cong, đáy lòng một mảnh nhu hòa.
Cô mím môi xấu hổ nói: “Ba mẹ em còn chưa nghĩ nhanh như vậy đã gả em ra ngoài đâu.”
“Không phải đã nói 22 tuổi sẽ kết hôn sao? Còn chờ nữa là 23 luôn rồi.”
Tử Hy rất tức giận, thở phì phì ngước mắt trừng anh một cái: “Ở giữa còn tách ra những 6 năm đấy, cho nên phải lùi lại.”
Bọn họ mới gặp lại chưa được bao lâu, cũng chưa có ở chung hòa hợp được, cứ như vậy mà kết hôn thì sẽ rất kỳ quái.
“Lùi lại 6 năm? Em muốn anh gấp chết sao.” Anh khẩn trương tới mức lòng bàn tay ra đầy mồ hôi.
Tử Hy cắn môi, cố ý gật đầu.
Chính Quốc thật sự giận không biết nói gì, thò lại gần hung hăng hôn cô một cái, mặt cô tức giận để đỏ bừng lên: “Còn đang ở ngoài đường đấy!”
Xe tới xe lui, sao người này không biết nhìn xung quanh một chút chứ.
“Nhiều nhất là một năm.” Anh cắn răng thương lượng với cô: “Có được không?”
Tử Hy không nói lời nào, tận lực nhịn cười.
Chính Quốc có cảm giác trong người mình như có vô số con kiến đang bò, ngứa tới tận xương: “Đừng giày vò anh được không bảo bối, thật sự nhịn không nổi.”
“Cái gì cơ?” Con ngươi trong trẻo sâu thẳm của cô có sự ngây thơ hồn nhiên.
Anh cong cong môi, nắm chặt tay cô, gân xanh trên mu bàn tay anh hơi nhảy lên: “Em nói xem? Hay là em sờ sờ đi.”
BẠN ĐANG ĐỌC
Trêu Chọc | Jungkook
Fanfic"anh có lý trí, không có phạm tội, em đừng sợ anh." "Không cần cảm ơn hay xin lỗi gì cả, thích anh một chút có được không?"