Tử Hy nhìn chằm chằm tin nhắn trên điện thoại một hồi, ngữ khí này làm cô lập tức liên tưởng tới một người.
Cô lập tức đẩy cửa sổ ra, gió lạnh đêm đông toàn bộ thổi vào nhà, tuyết đọng bên ngoài lặng yên không tiếng động đã hòa tan từ bao giờ, trời giá rét, cô thò nửa người ra, nghiêng đầu nhìn, quả nhiên đối diện với đôi mắt của Chính Quốc.
Chính Quốc không nghĩ tới cô sẽ đẩy cửa sổ ra, sửng sốt một lúc, anh ngậm điếu thuốc cười: “Có sợ không em.”
Cô gái mặc cái áo màu lam thuần tịnh, tóc dài đen nhánh rối tung trên vai, theo gió bay bay, ánh mắt long lanh ánh nước nhìn qua, quá mức thuần khiết, ngược lại càng có vẻ câu hồn đoạt phách.
Ánh mắt Chính Quốc cứng lại, anh chưa từng thấy cô mặc áo ngủ bao giờ, cổ áo hơi rộng, hai cái xương bướm xinh đẹp nửa che nửa lộ, cổ áo hạ xuống, bên dưới lớp áo ngủ mỏng là hai khối…
Cô gái nhỏ phát triển rất tốt, cái nên có đều có, làm anh nhìn tới mức tâm loạn như ma, máu mũi cũng sắp chảy ra.
Tầm mắt Chính Quốc lập tức dời đi, hô hấp thô nặng vài phần, thuốc lá mẹ nó thiếu chút nữa là cắn đứt.
Đêm đông ở nông thôn quá tối.
Tử Hy căn bản không phát hiện ra đáy mắt cực nóng và sự hoảng loạn của thiếu niên.
“Sao anh lại tới đây?” Thanh âm cô mềm mềm mại mại, còn mang theo chút giọng mũi. Cô cảm thấy không thể tưởng tượng được, sao Chính Quốc lại biết nhà cô chứ.
“Đi dạo lung tung.” Anh giật môi, bắt đầu bịa đặt lung tung, thanh âm có chút khàn khàn không xong.
Tử Hy không tin, có bệnh tâm thần mới đi dạo lung tung trong thôn vào buổi tối, cô đoán Chính Quốc chắc chắn là đã trộm theo cô về nhà lúc chiều nay rồi, rốt cuộc thì anh cũng không phải lần đầu tiên làm loại chuyện trộm theo đuôi này.
Cô cũng không hỏi, chỉ nói: “Anh không về ngủ sao?”
Chính Quốc ấn dập tắt điếu thuốc, dựa vào trên khung cửa, khoảng cách kéo gần hơn chút, chóp mũi anh ngửi được hơi thở nhàn nhạt trên người cô gái, thơm muốn chết.
“Ngủ không được.” Anh nhìn cô chằm chằm.
Không nói dối, thật sự là nhớ cô đến mức không ngủ được, tới trấn nhỏ này chưa thấy cô thì còn ổn, thấy cô rồi, trong đầu anh đều là cô, có thể ngủ mới là lạ.
Tử Hy cảm thấy thật vô nghĩa, anh không ngủ được liền chạy tới nhà cô, dọa người bao nhiêu chứ.
“Anh không lạnh sao?” Gió bên ngoài rất lớn, rất lạnh.
Chính Quốc cong cong môi cười: “Lạnh chứ, có thể cho anh vào được không?”
“Không cho, anh mau về đi.” Nhà cô không có ai, muộn như vậy sao có thể để một người con trai đi vào chứ, hơn nữa cổng nhà cô lại còn khóa trái từ bên ngoài, cô mở không được nha.
Chính Quốc nhìn qua phía ổ khóa: “Em ở nhà một mình sao? Người nhà đâu?”
Tử Hy mím môi, trên bầu trời đêm có mấy ngôi sao lẻ loi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trêu Chọc | Jungkook
Фанфик"anh có lý trí, không có phạm tội, em đừng sợ anh." "Không cần cảm ơn hay xin lỗi gì cả, thích anh một chút có được không?"